Chương 475: Đoàn Tụ 3
Chương 475: Đoàn Tụ 3Chương 475: Đoàn Tụ 3
Ám vệ: Không phải, ngài còn đòi chọn góc nữa?
Kẽo kẹt một tiếng, cửa viện mở ra.
Vệ Đình ngồi đó vừa soái khí lại lạnh lùng.
Đáng tiếc, người đi ra lại là Phù Lang Trung.
Phù Lang Trung lại không biết Vệ Đình, ngắm chiếc xe ngựa đứng ở đối diện một cái, rời đi.
Kẽo kẹt một tiếng, cửa viện lại mở ra.
Vệ Đình tiếp tục ngồi thẳng.
Người bước ra là Tô Nhị Cẩu.
Cậu ta cũng không nhận ra tỷ phu mình trong dáng vẻ mới... Chủ yếu là vì cậu ta cũng không nhìn, dắt lừa con ra ngoài đi ị, rồi lại quay về viện.
Vệ Dinh:
Người thứ ba bước ra là lão cha Tô.
Ông ấy căn bản còn chưa tỉnh ngủ, là nghe được tiếng con lừa khit mũi, tưởng khuê nữ đã trở lại, mơ mơ màng màng mà đi ra liếc mắt xem xét một cái.
'À... không phải hhuê nữ"
Lại quay vê phòng ngủ tiếp.
Vệ Đình lại: "...
Con có còn là người con rể mà cha thương nhất nữa không thế? ! I
Ám vệ chợt cảm thấy có chút thương hại cho thiếu gia nhà mình.
Đợi cả một đêm, thế mà ba lần bốn lượt bị người ta xem như không khí, đây là chuyện gì thế?
Vệ Đình nói: “Trong xe có chút ngột ngạt.'
Am vệ nói: "Ừm... Ngài có muốn xuống đi dạo không?"
Vệ Đình: "Nếu ngươi kiên trì, ta liền nghe ngươi một lần."
Mặt ám vệ ngẩn tò te: Không phải, ta kiên trì cái gì thế?
Vệ Đình tiêu sái xuống xe, tới trước cửa viện đang khép hờ.
Đúng lúc này, ba nhóc con cũng dậy rồi.
Bọn chúng muốn nhìn xem mẫu thân đã trở lại hay chưa, hò dô mở cánh cổng có hơi nặng so với bọn chúng.
Sau đó, bọn chúng liền thấy một đạo thân ảnh cao lớn nguy nga như núi.
Vệ Đình: "Ô." Ba đứa nhỏ ngơ ngac nhìn hắn, sửng sốt ba giây!
Giây tiếp theo, ba đứa nhỏ cùng hợp sức đóng sầm cửa lại!
Không hay rồi!
Phụ thân thối tới cướp bọn chúng rồi!
"Cửu cửu!"
Ba đứa nhỏ ôm chặt đùi Tô Nhị Cẩu.
Tô Nhị Cẩu: "Mấy đứa đang làm gì vậy?"
Đại Hồ nói: "Cửu cửu đừng đi ra ngoài."
Tô Nhị Cẩu nói: "Ta phải mua bánh bao, mấy đứa không đói sao?"
Đói...
Ba cặp mắt nhỏ xoay tròn.
Tiểu Hổ dùng tay nhỏ chỉ: "Dia cửa saul"
Nhị Hồ vào bếp lấy giỏ đi mua đồ ăn.
Đại Hổ kiễng chân lên và tháo chốt cửa sau.
Tô Nhị Cẩu lần đầu tiên hưởng thụ dịch vụ ba sao của ba nhóc con, gãi gãi đầu: "Ừm, được."
Cửa trước.
Vệ Đình tức đến bật cười.
Mấy tên nhãi con, đã một tháng không gặp, đã không cần người cha là hắn này nữa có phải không?
Lại xem cái nữ nhân kia, nuôi nhi tử của hắn thành cái dạng gì rồi?
Ám vệ nói: "Thiếu gia, ba đứa nhỏ lúc nãy là tiểu công tử sao?"
Ám vệ ở cạnh Vệ Đình lúc hắn đã hồi kinh được nửa đường, hắn ta chỉ biết được những chuyện xảy ra dọc đường từ miệng Uất Trì Tu, nhưng hắn ta chưa từng gặp qua người của lão Tô gia cùng mấy vị tiểu công tử.
"Đầu bị nàng ấy chiều hư rồi!" Vệ Đình hu lạnh một tiếng,'Lát nữa gặp nàng ấy, xem ta thu thập nàng như thế nào!"
Hắn vừa dứt lời thì xe ngựa của Tô gia đã tới.
"Tô cô nương, chúng ta đến rồi,' Xa phu nói.
Vệ Đình lạnh lùng bước tới, vén rèm lên.
Xa phu cả kinh nói: "Ối—Ngươi là ai?"
Lửa giận của Vệ Đình nghẹn một cục, hắn đã suy nghĩ cảm trăm ngàn phương thức giáo huấn người nào đó, nhưng còn chưa kịp phát tác, hắn liền nhìn thấy một khuôn mặt tràn đầy moi met.
Tô Tiểu Tiểu trông coi cả một đêm, giờ đã ngủ quên trên xe ngựa vì kiệt sức.
Vệ Đình lạnh lùng vươn tay ra, bế nàng xuống xe ngựa.
Xa phu trợn mắt há hốc mồm.
Ám vệ cũng không khá hơn là bao.
Giáo huấn ngài nói ban nãy đâu?
Vệ Đình đang ôm một tiểu mập tử mềm mại, hắn có thể cảm nhận được nàng lại nhẹ hơn một chút.