Chuong 483: Nhan Than 4
Chuong 483: Nhan Than 4Chuong 483: Nhan Than 4
Trong phòng chỉ còn lại hai phụ tử
Tô Tiểu Tiểu trong đầu đây thắc mắc: "Cha, tại sao cha lại đánh người?"
Tô Thừa ho nhẹ, lẩm bẩm: "Ai bảo ông ta muốn xem mông của cha..."
Tô Tiểu Tiểu: "Mọi người không phải..."
Tô Thừa: ”...
Tô Tiểu Tiểu không nói nên lời.
Tô Thừa khó hiểu nói: "Con gái, rốt cuộc là có chuyện gì? Người đó là ai? Tại sao ông ta lại muốn xem vết bớt của cha... Làm sao ông ta biết được? Người tên Tô Uyên thì cha biết. Lần trước ông ta đã đến nhà chúng ta. Người kia có phải là con trai ông ta không? Trông rất giống. Người bị ta đánh bất tỉnh là cha ông ta... a hem, cha của ông ta?"
Tô Tiểu Tiểu lúc trước không nói gì vì chưa biết biết tính cách của những người trong gia đình này, không muốn Tô lão gia bị tổn hại gì.
Lúc đầu không kỳ vọng thì sẽ không sao, nhưng thất vọng sau khi kỳ vọng mới là điều đau đớn nhất.
Nhưng bây giờ sự việc đã đến nước này, cũng không có gì phải giấu diếm.
Tô Tiểu Tiểu quyết định nói ra hết sự thật vê miếng ngọc bội
"Cha, cha còn nhớ mảnh ngọc bội trên người không? Chính là vật mà cha coi là vật gia truyên."
Tô Thừa nói: “Cha nhớ, làm sao vậy?”
Tô Tiểu Tiểu nói thêm: "Mặt dây chuyền ngọc đó vốn là một cặp. Cha nói là không nhớ ra có được nó từ đâu, có thể là nhặt được"
Tô Thừa nói "Đúng vậy. Ta cũng nhặt được một đôi, nhưng sau đó một chiếc đã bị Tô gia đánh cắp, cha biết điều này."
Tô Tiểu Tiểu kiên định nhìn ông: "Cha, ngọc bội đó không phải là cha nhặt được mà vốn dĩ đó là của cha”
Tô Thừa: "22?"
Tô Mạch đi tới nói lão hầu gia đã tỉnh, muốn họ đi vào trong 1 chuyến.
Nhìn khuôn mặt sưng tấy của ông nội, Tô Mạch cuối cùng cũng hiểu được phản ứng của tiểu nha đầu khi đánh Tần Vân đến từ đâu, là do di truyền.
Trong mắt Hầu gia không hề có chút bất ngờ nào.
Ngay cả hoàng đế cũng không thể đánh vào mặt ông ta, Tô Thừa lại dám đánh.
Đánh thì cũng đánh rồi. Những lời Tô Thừa vừa nói, ông ay đều nghe được.
Có một vết bớt ở mông!
Thật ra, nhìn thấy vết bớt hay không không quan trọng, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Tô Thừa, ông ấy đã biết đó là nhi từ của muội muội.
Cảm giác này chưa bao giờ mạnh mẽ như thế.
"Để huynh nói cho đệ biết." Tô Uyên thở dài: "Tô Thừa, ngọc bội của đệ là của cô cô huynh. Năm đó khi cô cô đến tuổi cập kê, phụ thân huynh đã đưa cho cô cô một cặp ngọc bội, chính là cặp ngọc bội trong tay đệ,
Trên đường trở về kinh thành, Tô Uyên đã nhớ lại điều đó.
Nếu là sự thật, nếu Tô Thừa quả thực là huyết mạch của cô cô, ông ta nên nói như thế nào với Tô Thừa?
Ông ta đã định nói vô số điều, nhưng cuối cùng khi lên tiếng, ông nhận ra rằng mọi chuyện không phức tạp đến thế.
"Huynh bị truy sát giữa đường, xe ngựa bị kinh hoảng, cô cô và đệ đều không thấy đâu cả.
"Bọn huynh tìm thấy cô cô đã tắt thở. . nhưng không tìm thấy đệ."
Ác mộng hai đêm này liên tục hiện lên trong đầu Tô Thừa.
Con ngựa lên cơn điên, truy đuổi không ngừng, máu vương vãi khắp mặt đất, một người phụ nữ dung mạo mờ mịt chật vật đứng dậy từ trong vũng máu, ôm chặt ông một lúc, nghiến răng, dùng sức cuối cùng đẩy ông xuống mặt nước hồ lạnh lão.
Ông dần rơi xuống đáy hồ lạnh giá.
Ông nhìn thấy thanh kiếm của sát thủ xuyên qua cơ thể bà.
Mặt bà không có chút đau đớn, bà quay đầu lại, mỉm cười nhìn ông rơi xuống đáy hồ, trâm giọng nói.
"Sống... phải sống... con nhất định phải sống."
Màn đêm buông xuống, lần lượt từng nhà bắt đầu nấu cơm, ngõ Lê Hoa tỏa ra mùi thơm của thức ăn.