Chương 484: Ký Ức 1
Chương 484: Ký Ức 1Chương 484: Ký Ức 1
Tô Tiểu Tiểu tiễn đám người lão Hầu gia ra cửa lớn.
"Con... con còn có gì muốn biết không? Có thể hỏi hết tất ca Tô Uyên nói.
Tô Tiểu Tiểu quay đầu nhìn về phía cửa phòng Tô Thừa đang đóng chặt, bình tĩnh hỏi: "Đã tìm thấy hung thủ chưa?"
Tô Uyên gật đầu: "Đã tìm thấy rồi, là một đám sơn phỉ ở gân đây."
Tô Tiểu Tiểu nói: "Vậy sao?"
Tô Uyên thở dài: "Chuyện này quả thực có điểm khả nghỉ, bọn ta sẽ âm thầm điều tra."
"Quả thực năm đó... sau khi biểu đệ mất tích, hai nhà Tần Tô vẫn không từ bỏ việc tìm kiếm, bọn ta đang tìm một đứa trẻ họ Tần, nhưng không biết đệ ấy đã sớm đổi tên mình thành Tô Thừa. Bản thân đệ ấy không nhớ ra... có thể lúc đó đã chịu kích thích quá lớn..."
Tô Tiểu Tiểu nói: "Kích thích hiện tại cha con đang chịu cũng rất lớn."
Sớm biết sự thật tàn nhẫn như vậy, có lẽ nàng sẽ cân nhắc nhiều một chút.
Tô Tiểu Tiểu lạnh nhạt nói: "Nhưng tranh đấu của gia tộc các ngài, ta không có hứng thú muốn biết, nhưng không ai có thể làm hại cha ta, trước đây không thể, sau này, cũng không thểt"
Tô Uyên nhìn thấy được sự kiên định không có gì sánh nổi từ trong mắt của Tô Tiểu Tiểu.
Nàng ở thời khắc này, không giống một tiểu nha đầu mười sáu tuổi.
Cốt cách cả người không thể khuất phục đó, giống như đúc ra khôi giáp rắn chắc nhất vì Tô Thừa.
Tô Uyên không nói được rốt cuộc đã bao lâu rồi ông ta chưa được chấn động như vậy.
Đây mới là huyết mạch của cô cô-
Ông ta bình tĩnh nói: "Phủ Trấn Bắc Hầu cũng sẽ bảo vệ các con."
Sẽ không để cho người khác ức hiếp các con nữa, cũng sẽ không làm lạc các con nữa.
Vẻ mặt Tô Tiểu Tiểu rất bình tĩnh: "Cha của ta, ta tự mình bảo vệ."
Dứt lời, nàng xoay người đi vào viện.
Lão hầu gia bệnh nặng chưa khỏi, vốn đã không chịu nổi dày vò, lại bị Tô Thừa đấm một cú, sau khi hồi phủ liền lập tức trở vê phòng nghỉ ngơi.
Phù lang trung trông nom bên cạnh.
Tô Uyên và Tô Mạch đã đi đến thư phòng bên cạnh.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy Tô Thừa ở thôn Hạnh Hoa, trong lòng Tô Uyên liền mơ hô cảm nhận được có chuyện lớn sắp xảy ra, sau đó hai tin tức lớn liên tiếp nổ ra, trong đầu Tô Uyên liên tục lặp đi lặp lại vấn đề rốt cuộc Tô Thừa có phải là biểu đệ của mình không.
Hôm nay đã xác nhận chân tướng, tảng đá lớn trong lòng coi như đã rơi xuống đất.
"Thực ra phụ thân... đã sớm đoán được rồi đúng không?" Tô Mạch nói.
Tô Uyên cũng không phủ nhận: "Lần đầu tiên nhìn thấy đệ ấy... quả thực đã có một loại cảm giác quen thuộc và thân thiết... chỉ là, sự việc đã quá lớn rồi, ta sợ tính sai..."
Tô Mạch thắc mắc hỏi: "Nếu Tô Thừa mới thật sự là cốt nhục của cô tổ mẫu, vậy người của phủ Hộ Quốc Công là chuyện thế nào? Phụ thân có còn nhớ năm đó ngài ta trở vê Tần gia như thế nào không?"
Năm đó Tô Mạch còn chưa được sinh ra, liên quan đến việc Tần Triệt nhận tổ quy tông, hắn ta biết được là từ miệng bậc cha chú.
Chẳng qua, hắn ta là một vãn bối, đối với sự thật trước kia, không thể nghi ngờ, đi điều tra giống như thám án được.
Vì thế quả thực hắn ta cũng không hiểu quá rõ chỉ tiết liên quan.
Chuyện của hai mươi năm trước, Tô Uyên cố gắng nhớ lại: "Luc đó ta không ở kinh thành, cũng là sau này nghe tổ phụ của con nói lại, nói hắn ta đã tìm thấy Tần gia trước, nói mình là con trai của Quốc Công gia, ban đầu đám hạ nhân không tin, coi hắn ta là ăn mày mà đuổi ra ngoài. Hắn ta không từ bỏ, mỗi ngày đều đến, cuối cùng để cho hắn ta gặp được một lão quản sự trong phủ."