Chuong 487: Gap Gia Chu 1
Chuong 487: Gap Gia Chu 1Chuong 487: Gap Gia Chu 1
Ông ấy giương mắt nhìn Tô Tiểu Tiểu, giống như một con Đại Bạch đang chờ cho ăn: "Nữ nhi, cha đói rồi."
Tô Tiểu Tiểu khẽ mỉm cười: "Con đi nấu cơm."
Thật sự hy vọng vừa tỉnh lại, thì có thể nhìn thấy một tờ, hai tờ, ba tờ phiếu nha-
"Ấy? Khuê nữ"
Tô Thừa nhìn bốn phía: "Nữ tế đâu? Hắn đi đâu rồi?"
"Cái gì?" Tô Tiểu Tiểu hỏi.
Tô Thừa chỉ vào phòng chính của lối vào viện thứ hai: "Nữ tế đó, vừa nay còn ở trong phòng con nữa mà.'
Lúc này cửa của nhà chính mở to, nhìn hết một lượt, không có bóng dáng người nào cả.
Tô Tiểu Tiểu sững sờ: "Hắn đến rồi?"
Tô Thừa nói: "Mới sáng sớm đã đến đây rồi!"
Lão cha Tô ngủ một giấc đến khi mặt trời lên cao, nhìn thấy Vệ Đình quanh quẩn trong gian phòng, hỏi rôi mới biết Vệ Đình đến được một lúc rồi.
Khóe miệng Tô Tiểu Tiểu giật một cái: "Sao hắn lại tìm tới chỗ này?"
Tô Thừa kỳ quái hỏi một câu: "Không phải con nói với hắn ở đâu rồi sao? Hắn lại không ngốc, đương nhiên là tìm được rồi."
Tô Tiểu Tiểu: Mấu chốt là ta không nói với hắn ——
Cách đó không xa, ở nơi cách một bức tường, hai bóng người lặng lẽ không tiếng động hoà vào trong màn đêm.
Vẻ mặt ám vệ phức tạp nhìn thiếu gia nhà mình.
Vệ Đình đứng yên không nhúc nhích ở dưới mái hiên, hai mắt không thèm để ý phía trước, duy trì tư thế này được nửa canh giờ rồi.
Cái dáng vẻ này, vừa nhìn chính là phải chịu kích thích lớn.
Ám vệ âm thầm thở dài, còn không phải chịu kích thích lớn sao?
Mặc dù Béo nha đầu đã cuỗm mất tiểu công tử đó là hài tử của hộ quốc công phủ, trong xương cốt chảy hai dòng máu Tần gia, Tô gia.
Vệ Lão tướng quân chính là để Tân, Tô gia hai nhà hại chết
Xong rồi, thực sự chơi xong rồi...
Tô Tiểu Tiểu bước từ trong phòng lão cha Tô ra, chuẩn bị đi đun nước cho mấy đứa nhỏ rửa mặt, vừa quay đầu, phát hiện ba người cùng đứng ở cửa nhà, mong ngóng ngó ra ngoài nhìn xung quanh.
Tô Tiểu Tiểu đi qua đó: "Đại Hổ, Nhị Hổ, Tiểu Hổ, các ngươi đang nhìn cái gì?"
Ba người vội vàng quay cái người nhỏ bé lại, trừng to đôi mắt, ánh mắt vô cùng vô tội.
Ba người không nói gì.
Tô Tiểu tốt xấu gì cũng làm di nương được ba tháng rồi, tâm tư của đứa nhóc vẫn có thể đoán được một chút.
Nàng cúi người xuống, nghiêm túc nhìn ba đứa nhóc: "Có phải đang tìm cha cha không?"
Ánh mắt của ba người nhanh chóng lóe lên một cái.
Xem ra là đúng rồi.
Mặc dù ba đứa nhỏ không hi vọng Vệ Đình đưa bọn chúng đi, nhưng dù sao cũng là cha của mình, sao có thể không muốn cha quay lại chứ?
Một tháng trôi qua, thực ra Tô Tiểu Tiểu cũng bớt giận đi nhiều rồi, lại bị ánh mắt vô tội của mấy đứa nhỏ nhìn nữa, lòng cũng tự nhiên mềm đi.
Ba người ngoan ngoãn đi rồi.
Tô Tiểu Tiểu ngẩng đầu nhìn trời
Bỗng nhien, đôi tai nàng khẽ động, ánh mắt run lên: "Ai?"
Nàng với lấy cái cuốc to ở bên tường đi ra ngoài.
Vừa đến con hẻm nhỏ ở sát vách gian nhà, thì gặp phải một bóng người vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Quen thuộc là khuôn mặt tuấn tú của người này, xa lạ là hắn cởi bỏ bộ quân áo vải ngắn, đổi thành áo gấm giày dép của thế gia công tử.
Quả nhiên là tuấn tú phóng khoáng, thanh lịch vô song.
Đêm hôm khuya khoắt, đột nhiên Tô Tiểu Tiểu gặp phải giá trị nhan sắc cao.
"Sao mà lại... là ngươi?”
Nàng lẩm bẩm hỏi.
Vệ Đình hơi quay đầu, không biết có phải là do ve đến kinh thành, phong cách và khí chất của cả người hắn hoàn toàn không giống như ở nông thôn.
Cao lãnh là cao lãnh, lại thêm vẻ không bị trói buộc và tuỳ tiện của một công tử quý tộc.
"Cái cuốc, hửm?"