Chuong 488: Gap Gia Chu 2
Chuong 488: Gap Gia Chu 2Chuong 488: Gap Gia Chu 2
Cái tiếng "Hửm' đầy từ tính này, vòng vo khúc khuỷu, cào cho làm tai người ta tê dại, ngực cũng mềm nhũn hẳn đi.
Xong rồi, cơ thể này lại mắc bệnh hoa si* rồi.
Bệnh hoa si: bệnh mê trai
Thật là không có lúc nào không cản trở mà —
Rõ ràng là phải tìm người này tính sổ, nhưng trái tim của cơ thể này lại đập thình thịch trước rồi.
Tô Tiểu Tiểu nắm cổ tay, căn bệnh hoa si này, sớm muộn cũng phải trị nó thôi!
"Phòng trộm đó, làm sao, không được à?”
"Được, tên trộm nào mà dám để mắt ngươi, vậy thì thật sự không cần mạng nữa rồi."
"Biết là tốt!" Tô Tiểu Tiểu ném cái cuốc vào sau cửa viện, phủi phủi tay, không mặn không nhạt hỏi: "Sao ngươi lại tìm đến đây?"
Vệ Đình ha ha nói: "Nghe giọng điệu này của ngươi, hình như tự cho là bản thật giấu rất tốt."
Tô Tiểu Tiểu nói: "Ta không giấu!"
Vệ Đình cười lạnh: "Vậy thì là một tiếng không nói liền cuỗm mất nhi tử của ta đi?"
Tô Tiểu Tiểu nghiêm mặt nói: "Đó không phải là cuỗm, là đưa!"
Vệ Đình cười trào phúng một tiếng: "Đúng, bắt cóc."
Tô Tiểu Tiểu: "..."
Tô Tiểu Tiểu trừng mắt nhìn hắn, từ đầu đến cuối không hiểu sao mà tên gia hỏa này tìm được nàng.
Tô Ngọc Nướng nói cho hắn sao?
Không thể nào, Tô Ngọc Nương cũng không biết địa chỉ cụ thể của nàng.
Huệ Giác sư thái...
Tô Tiểu Tiểu trừng đôi mắt hạnh: "Ngươi quen biết Huệ Giác sư thái?"
Vệ Đình: “Ha.”
"Tỷ!" Tô Nhị Cẩu sải bước chân to đi đến, nhìn thấy Vệ Đình, cậu ta "Ấy" một tiếng: "Tỷ phu? Ngươi quay ve rồi?"
Vệ Đình gật đầu: "Muộn thế này rồi, muốn đi ra ngoài sao?"
Tô Nhị Cẩu gãi gãi đầu: "Đại Hổ bọn chúng muốn ăn kẹo hồ lô, ta đi mua cho bọn chúng."
Ba đứa nhóc biết Tô Tiểu Tiểu không cho bọn chúng ăn kẹo hồ lô, cũng viết lão cha Tô keo kiệt sẽ không mua kẹo hồ lô cho, nên quyết định toan tính lên người Tô Nhị Cẩu. Tô Nhị Cẩu là người dễ dao động nhất trong nhà.
Vệ Đình nói với Tô Nhị Cẩu: "Ta và tỷ ngươi đi mua."
"Ha, được." Tô Nhị Cẩu xoay người trở vê gian nhà chính.
Tô Tiểu Tiểu: "..."
Rốt cuộc đệ là đệ đệ của ai?
Ta còn chưa nói gì mài
Vệ Đình cười như không cười nhìn nàng: “Đi dạo chứ?”
“Hu
Con chim khổng tước béo nhỏ nào đó hat cái đầu, hùng dũng oai vệ đi mất rồi!
Ám vệ ở trên nóc nhà gãi gãi đầu, nha đầu Tiểu Béo này ở trước mặt người Tô gia khá là lạnh lùng phũ phàng, đến trước mặt thiếu gia nhà mình, thì lại không giống như thế.
Thiếu gia kỳ lạ, tiểu nha đầu cũng kỳ lạ.
Hai người đều kỳ lạ!
Hai người đi trên đường phố người như thoi đưa.
Một người là nha đầu Béo hiếm thấy thời cổ đại, một người là đại mỹ nam khuynh quốc khuynh thành, trên đường đều quay đầu lại nhìn hai người họ.
Hai người đều không để ý ánh nhìn của thế nhân, thẳng thắn vô tư đi lên trước.
Vốn dĩ là mua kẹo hồ lô cho ba đứa nhỏ, nhưng mà cứ đi cứ đi, bụng của Tô Tiểu Tiểu kêu rồi.
Tô Tiểu Tiểu bận cả một đêm, khó khăn lắm mới ngủ được hơn nửa ngày, người Tô gia lại đến rồi... hàng loạt chuyện đã đi đến kết thúc, một mình quên mất bản thân chưa ăn cơm.
Gần đây không có bán khoai lang nướng.
"Hương vị bánh trôi rượu hoa quế của nhà đó không tồi." Vệ Đình nói.
Tô Tiểu Tiểu do dự một lát, khuôn mặt lạnh xuống rồi rời đi.
Hai người ở sảnh lớn tìm một cái bàn trống ngồi xuống.
Vệ Đình gọi hai bát bánh trôi rượu hoa quế, một phần thịt lợn chiên giòn, một đĩa rau trộn ăn kèm.
Bánh trôi không có nhân, cảm giác đầy đặn, mềm mềm, hơi hơi đàn hồi, hương vị rất giống với cái lúc nhỏ nàng ăn ở nhà bà ngoại vào đời trước.
(Cái này là về đời trước nên để bà ngoại)