Chuong 490: Tim Toi Tan Cua 1
Chuong 490: Tim Toi Tan Cua 1Chuong 490: Tim Toi Tan Cua 1
Chứ đừng nói là gặp phải một kiểu người hoa si như thế này, Tô Tiểu Tiểu nhắm mắt lại, dùng định lực mạnh mẽ và bản năng của cơ thể để chống lại.
Không được mềm.
Chân không được mềm, eo không được mềm —
"Người đi đâu mất rồi? Vừa rồi rõ ràng ta nhìn thấy Tiểu Thất mà —"
"Phu nhân, người không nhìn lầm chứ? Không phải thiếu gia đang ở chùa miếu làm hoà thượng sao? Sao mà có thể lởn vởn ở đường phố được chứ?
"Ta không nhìn lầm! Đó chính là Tiểu Thất! Vào trong con hẻm tìm!"
Tay của Vệ Đình đệm sau lưng lưng cho Tô Tiểu Tiểu, bỗng nhiên hướng lên trên, giữ sau đầu của Tô Tiểu Tiểu.
"Ây da _"
Người kia che mắt, quay lưng lại, bạch bạch bạch, chạy đi mất rồi!
Tư thế của hai người ít nhiều gì cũng có chút mập mờ, cảnh đêm dày đặc vô tận, hơi thở của cả hai đan xen lẫn nhau, đến cả hít thở và tim đập cũng có thể bị đối phương nghe thấy.
Lông mi của Vệ Đình run run, muốn bỏ cái tay trên eo nàng ra.
"Đừng nhúc nhích." Tô Tiểu Tiểu nói.
"Làm sao vậy?" Vệ Đình khàn khàn giọng hỏi.
Tô Tiểu Tiểu quay mặt đi không nhìn hắn: "Chân ta mềm."
Lời này kết hợp với tư thế này, cảnh tượng này, rất khó để không làm người ta không nghĩ nhiều.
Vệ Đình gần như là hít vào một hơi lạnh trong vô thức, muốn nói lại thật chẳng ra làm sao, nhìn nhìn tư thế ôm của hai người không thể nào mập mờ hơn, liền nuốt lời xuống.
Một tay của hắn câm kẹo hồ lô, một tay khác thì nửa ôm nàng, khuỷu tay chống vào bức tường.
Bức tường lạnh cứng, cơ thể của nàng là ấm, mang theo thiếu nữ mềm mại và thơm.
Hắn không quen tiếp xúc với nữ tử.
Le ra phải đẩy nàng ra 一一
"Ta sắp rơi xuống dưới rồi...
Cánh tay lớn của hắn siết chặt, ôm người vào trong lông ngực.
Tô Tiểu Tiểu sáp vào ngực của hắn, nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ có lực của hắn, từng tiếng từng tiếng, làm chấn động màng nhĩ của nàng. A ha, không phải chỉ có một mình nàng chịu thua kém mà.
Ngoài mặt thì bình tĩnh như thế, tim thì sắp nhảy ra khỏi lồng ngực rồi.
Thực ra, chân của nàng đã không mềm nữa từ lâu rồi, nhưng mà thể chỉ để một mình nàng quê chết chứ.
Nàng mềm nhữn nói: "Vệ Đình, tim ngươi đập thật nhanh."
Mau quê chết cho tal
Khuôn mặt Vệ Đình lạnh lùng nói: "Ngươi áp vào ta như thế, ta không tốn sức sao? Bản thân nặng bao nhiêu trong lòng không tính nhẩm sao?"
Tô Tiểu Tiểu: "... !!"
Tô Tiểu Tiểu lập tức đẩy hắn ra, trước khi đẩy ra, sờ một cái vào cơ ngực của hắn thật hung dữ.
Nàng phải lấy lại tiện nghi, chịu thiệu, không tồn tại cái đó!
Vệ Đình: "..."
Hai tay Tô Tiểu Tiểu ôm ngực, cho hắn một cái mắt lé, hừ nói: "Vừa rồi người đó là ai? Chắc không phải là lạn đào hoa của ngươi đó chứ?"
Lạn đào hoa: mối tình xui xẻo, không tốt đẹp.
Vệ Đình nhàn nhạt liếc nhìn nàng một cái, đôi môi mỏng hơi động: "Ngũ tẩu của ta."
Ngày đầu tiên đến kinh thành đã gặp phải người nhà mình, đúng là vận may không phải ai cũng có được.
Tô Tiểu Tiểu "Ồ" một tiếng: "Nàng ấy gọi ngươi là Tiểu Thất, trong nhà ngươi xếp thứ bảy à, ô... hoà thượng lại là chuyện gì vậy? Ngươi là người xuất gia sao?"
Vệ Đình nghiêm mặt nói: "Ngươi nghe nhầm rồi!"
Tô Tiểu Tiểu sờ cái cằm: "Có sao?"
Vệ Đình nghiêm túc nói: "Thời gian không còn sớm nữa, ta đưa ngươi về."...
Vệ Đình đưa Tô Tiểu Tiểu vê nhà ở ngõ Lê Hoa.
Ba đứa nhỏ vừa tắm rửa xong, nghe nói cha nương đi mua kẹo hồ lô cho bọn chúng, thì không đi ngủ nữa, giống như ba con chim non, đứng ở cửa mong ngóng chờ đợi.
Nhưng lúc bọn chúng nhìn thấy Tô Tiểu Tiểu thật sự quay vê cùng với Vệ Đình, lại đồng thời rụt cái đầu lai