Chuong 491: Tim Toi Tan Cua 2
Chuong 491: Tim Toi Tan Cua 2Chuong 491: Tim Toi Tan Cua 2
Vệ Đình đang tâm trạng tốt lại buồn cười: "Không đưa các con đi đâu."
Ba người cẩn thận dè dặt thử đưa cái đầu ra, chớp chớp mắt nhìn hắn, dường như đang suy nghĩ xem lời nói của hắn là thật hay giả.
Vệ Đình hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, nói: "... Ta ở lại."
Tô Tiểu Tiểu: Ta đồng ý cho ngươi ở lại rồi sao?
Ba người lạch bạch lạch bạch nhào qua đó, ngọt ngào gọi một tiếng: "Chal"
Đêm nay, ba đứa nhỏ phấn khích đến nỗi không ngủ được, lăn qua lăn lại trên giường, một lát lại nhìn Tô Tiểu Tiểu, một lát lại nhìn Vệ Đình, dường như quay trở ve những ngày tháng ở thôn Hạnh Hoa.
Vệ Đình vẫn luôn đợi ba đứa nhỏ ngủ rồi mới ra khỏi phòng.
Hắn còn có việc phải làm, hôm nay nhất định phải ra ngoài một chuyến.
Chỉ là hắn hoàn toàn không ngờ được là, hắn vừa mới mở cửa viện ra, liền bị người ta bắt quả tang.
Ấn đường hắn nháy một cái: "Ngũ tẩu?"
Tưởng thị ha ha nói: "Quả nhiên là ngươi! Ta đã nói ta không nhìn nhầm mài Ngươi là do ta nuôi lớn mài Sao mà ta có thể nhìn nhầm được chứ!"
Vệ Đình: "Nuôi lớn thì nói quá rồi đó..."
"Một năm không gặp, ta thấy ngươi trở thành một tiểu lưu manh rồi!" Nghĩ đến cảnh tượng khó coi nhìn thấy ở trong con hẻm, Tưởng thị hận không thể chọc mù hai mắt!
"Tiểu tử thối! Không ngoan ngoãn ở trong chùa niệm kinh, chạy đến kinh thành làm hoa hoà thượng! Ta thấy ngươi là muốn ăn gia pháp rồi! Đây là nhà của ai? Ngươi ở đây đúng không?"
Vẻ mặt Vệ Đình không thay đổi nói: "Không có, Ngũ tẩu, đây là nhà của một lang trung, ta qua đây mua chút thuốc trị thương."
Hắn nói rồi, xắn tay áo lên, lộ ra vết thương trên cánh tay của mình.
Sắc mặt của Tưởng thị hơi hơi thay đổi.
Hắn đau buồn nói: "Trên chân cũng có, trên người cũng có, ở bên ngoài không tiện, ta không cho ngũ tẩu xem nữa."
Về bán thảm, Vệ Đình chưa từng thua bao giờ.
Hắn tiếp tục nói: "Lúc nay không phải là cố tình trốn ngũ tẩu, có người truy sát ta cả đường, ta không có cách nào, chỉ là tình cờ ngũ tẩu đi qua đó vào lúc đấy."
Nếu như ba đứa nhóc ở đây, e là tất cả đều kinh ngạc rớt cả cằm.
Thì ra cha cha thối vô liêm sỉ như vậy, tâm cơ mưu kế của bọn chúng có thể cha ruột đều đã từng dùng rồi.
Trong mắt của Tưởng thị thoáng qua một nét đau lòng: "Ai truy sát ngươi?"
Vệ Đình nhẹ giọng nói: "Ngũ tẩu, nơi này không phải là chỗ để nói chuyện."
Tưởng thị suy nghĩ: "Cũng được, ngươi theo ta hồi phủ."
Vệ Đình: "Hồi phủ thì không cần thiết đâu..."
Tưởng thị trợn mắt nhìn hắn, chỉ vào viện tử ở đằng sau hắn: "Ngươi tự mình theo ta trở về, hay là ta gói chung cả ngươi và nha đầu ở trong nhà đó cùng trở về?!"
Vệ Đình hít sâu một hơi, yếu ớt thở dài: "Ngũ tẩu, ngươi thay đổi rồi, ngươi không thương Tiểu Thất nữa."
Tưởng thị: ".......
Hộ quốc công phủ.
Lão quốc công gia và Tần Triệt trở ve phủ sau khi đi ra ngoài cả một ngày.
Lúc này đã vào đêm, nhưng bởi vì hai người về muộn, một khoảng trong phủ được thắp đèn sáng trưng.
Phòng bếp bắt đầu làm đồ ăn khuya cho các chủ tử.
Xe ngựa dừng lại ở ngoài cửa thứ hai, phu xe vén rèm lên.
Tần Triệt đưa tay ra muốn đỡ phụ thân, bị Tần Thương Lan từ chối.
Tần Thương Lan là võ tướng, xuống xe ngựa thì sao phải người khác nâng đỡ chứ?
Ngược lại là Tân Triệt, lúc trở vê quốc công phủ thì đã mười sáu, đã bỏ lỡ thời cơ luyện võ tốt nhất, không thể thừa kế một thân võ nghệ của Tần Thương Lan, vẫn luôn là một tiếc nuối lớn trong đáy lòng Tần Thương Lan.
Sau này có Tần Vân, Tần Thương Lan lại gửi gắm hy vọng lên người của tôn nhi, đáng tiếc Tần Vân tư chất bình thường, Tần Thương Lan đích thân dạy bảo nhiều năm, cũng chỉ biết một chút công phu mèo cào.