Chương 545: Thiên Mệnh Quý Nữ 4
Chương 545: Thiên Mệnh Quý Nữ 4Chương 545: Thiên Mệnh Quý Nữ 4
Tỷ đệ Tân Yên Nhiên trước kia cũng không có.
Tô Tiểu Tiểu ôm lấy bình hạch đào: "A, ai bóc hạch đào đây? Lột thật tốt."
"Không biết." Tô Mạch uống một ngụm trà.
"Chuyện hôm nay, ngươi thấy thế nào?" Tô Mạch hỏi.
Tô Tiểu Tiểu ôm bình hạch đào: "Ngươi nói Tân Thương Lan hay là Tần Triệt?"
Đối với nàng không gọi tổ phụ, hành động gọi thẳng rất kỳ lạ, Tô Mạch dĩ nhiên cũng không cảm thấy quá kinh ngạc.
"Đều có." Hắn ta nói: "Ngươi cảm thấy, Tần Triệt nói không sai sao?"
Tô Tiểu Tiểu gặm xong một viên hạch đào, lại chọn một viên: "Ngươi là chỉ chuyện Tần Triệt là nhi tử ruột của Tần Thương Lan? Không biết, nhưng mà hai người bọn họ quả thật có chút giống nhau."
Đây cũng chính là chỗ Tô Mạch không phản bác ngay tại chỗ.
Hắn ta rất muốn nói Tần Triệt nói dối, nhưng nếu như Tần Triệt không phải cô tổ phụ ruột thịt, lại vì sao dung mạo có vài phần tương tự?
Nếu không phải như thế, năm đó Tần Triệt cũng không có khả năng nhận thân thành công.
Cho dù qua mười năm, hai mươi năm, dung mạo một người có thể thay đổi, nhưng sẽ không một chút bóng dáng ngày xưa cũng không có.
Tô Mạch lẩm bẩm nói: "Cô tổ mẫu cùng thúc phụ năm đó gặp phải truy sát... Có phải cũng là Nguyễn Hương Liên âm thầm mưu đồ?”
Tô Tiểu Tiểu nói: "Có phải nàng làm hay không, người được lợi đều là Tần Triệt."
Tần Triệt cướp thân phận của cha nàng.
Nếu Tần Triệt không biết thì thôi, dưới tình huống biết chuyện, cướp đi tất cả vốn thuộc về lão cha Tô, còn vô liêm sỉ nói chỉ là vì nhận cha.
Lừa quỷ thì sao?
Tô Mạch muốn nói ngươi đừng có gấp, nhìn nha đầu này một cái, liền phát hiện nàng là nửa điểm không vội.
Cũng đúng, nha đầu này ngay từ đầu đã không nghĩ tới trèo cao bất kỳ thế gia nào, xuất thân đối với nàng mà nói tựa hồ chưa bao giờ trọng yếu.
Hơn nữa, bỏ qua những thứ này không nói, hiện giờ nên gấp thật ra là Tần Triệt mới đúng.
Dòng chính nghiêm túc đã trở lại, Tần Triệt như ngồi trên đống lửa.
Tô Tiểu Tiểu trở vê ngõ Lê Hoa. "Nương."
"Nương.
Tiểu Hổ cùng Nhị Hổ tranh nhau chạy ra.
Đại Hổ không có ở đây.
Cậu bé lại đi chơi nữa rồi.
Gần đây, cái tên này luôn để đệ đệ mình một mình.
Tô Tiểu Tiểu dắt hai cái tay tiểu tử: "Chơi cái gì đây, đầu đầy mồ hôi vậy?"
Nhị Hổ nói: "Ngựa gỗ!"
Lão cha Tô đang làm ngựa gỗ cho ba con ngựa nhỏ, hai người bọn họ đối ky, trên mặt đất đều sắp cưỡi ra hai cái hố to.
"Đại Hổ đâu?" Tô Tiểu Tiểu hỏi.
Nhị Hổ nói: "Nhà Lăng thúc thúc."
Tiểu Hổ gật đầu.
Nam nhân biết đánh đàn kia... họ Lăng?
Trong sương phòng, nam tử ngồi trên mặt đất.
Đại Hổ nghiêng đầu nhìn hắn ta, lại nhìn điểm tâm trên bàn: "Ngươi không ăn à?"
Nam tử dừng một chút, nói: "Ta không thích ăn."
Sao lại có người không thích ăn?
Đại Hổ không hiểu.
Cậu ta gãi cái đầu nhỏ, moe moe nhảy về phía trước một bước: "Điểm tâm nương ta làm, đặc biệt đặc biệt ngon, ngươi nếm một miếng sẽ biết."
Đâu ngón tay gây có thể thấy xương của nam tử nhẹ nhàng gay dây đàn.
Vẻ mặt Đại Hổ nghiêm túc nói: 'Lừa ngươi là chó con."
Vẻ mặt nam tử tỏ vẻ từ chối, nghiễm nhiên cũng không muốn ăn.
Bàn tay nhỏ bé của Đại Hổ vỗ vỗ cái bụng nhỏ của mình: "Phải ăn nhiều, mới có thể giống như ta, trắng trẻo mập mạp."
Nam tử nhìn khuôn mặt hồn nhiên ngây thơ của tiểu tử kia, thần sắc có một phần buông lỏng.
"Ta sẽ ăn một miếng."
"Ừm!"
Đại Hổ gật đầu.
Nam nhân do dự mở gói giấy ra, nhìn một khối bánh cam vàng, lao tới pháp trường, nhắm mắt cắn một miếng, gian nan nuốt xuống. Hắn ta đã chuẩn bị nôn mửa. Ai ngờ, cũng không có bất kỳ khó chịu nào. Hắn ta kinh ngạc nhìn điểm tâm trong tay, thử thăm dò cắn miếng thứ hai. ...