Chuong 548: Khien Moi Nguoi Kinh Ngac 2
Chuong 548: Khien Moi Nguoi Kinh Ngac 2Chuong 548: Khien Moi Nguoi Kinh Ngac 2
Trương cầm sư mới từ bên ngoài trở về, vừa bước vào sân đã nghe thấy một tiếng đàn du dương.
Là đàn tranh.
Hắn... gảy đàn tranh?
Còn sáng tác tân khúc?
Bản nhạc này có phong cách hoàn toàn khác với những bản nhạc mà y từng nghe, nó có tiết tấu mạnh mẽ nhịp nhàng, mang theo chút khí thế sát phạt, bễ nghễ thiên hạ, tựa như âm thanh của thần thánh, rung động đến tận tâm can.
Trương cầm sư cảm thấy bản thân như thể nhìn thấy bóng dáng một vị tướng quân oai phong lẫm liệt bên dưới tường thành, một mình một kiếm, không sợ thiên quân vạn mãi
Quá chấn động...
Làm y nghe xong nổi cả da gà...
Tô Tiểu Tiểu bước vào nhà.
Tô lão phụ đang ngồi trên ghế gấp nhỏ làm ngựa gỗ, ngước mắt lên nhìn nàng một cái: "Trở vê một mình? Đại Hổ đâu?"
Tô Tiểu Tiểu đáp: "Nga, đi cùng vị chủ nhân căn nhà kia đến vườn trái cây hái quả, trong nồi còn đang hầm thịt nên con về trước."
Tô lão phụ biết vườn trái cây ấy, ông từng đi qua mấy lần, trái cây bên trong vừa to vừa đẹp.
Trông rất ngon.
Khiến người ta thèm ăn muốn chết.
Tô Thừa nghĩ đến gì đó, bỗng dưng mở miệng nói: 'Khuê nữ, gần đây con có cần đi khám bệnh tại gia nữa không?”
Tô Tiểu Tiểu đáp: "Cần, cũng không nhiều lắm, sao vậy cha?"
Tô Thừa nói: 'Ờ thì, không phải hai ngày nay con đều làm điểm tâm đó sao? Cha thấy đằng nào cũng không ăn hết được nên mang nó chợ bán với đệ đệ của con. Sau đó, khụ, thuận tiện nhận một đơn hàng nhỏ."
"Ồ." Tô Tiểu Tiểu hơi ngạc nhiên, bảo sao lúc nửa mộng nửa tỉnh Tô Nhị Cẩu hỏi rằng có phải muốn đi bán bánh hay không, thì ra đã cầm đi bán rồi.
"Cha muốn món điểm tâm nào?" Nàng hỏi.
Tô lão phụ nói: "Thì... Bánh lão bà, nhân gì cũng được.'
Tô Tiểu Tiểu hỏi: 'Bao nhiêu cái? Đưa đến đâu?" "200 cái." Tô Thừa ho nhẹ một tiếng: "Xuân Phong lâu."
Xuân Phong lâu, thanh lâu lớn nhất ở phía Đông phố Trạng Nguyên.
Tô Tiểu Tiểu giật giật khóe miệng: Cha, người lại thu hút sự chú ý của các cô nương trong thanh lâu à?
Sau khi cha đi bán bánh, luôn có người muốn làm kế mẫu của ta...
Tô Tiểu Tiểu cười, hỏi: "Cha kiếm được bao nhiêu tiền?"
Tô Thừa vươn hai ngón tay.
Tô Tiểu Tiểu: "Hai lượng?"
Ở trấn trên, vì tranh cướp bánh mà cha nàng bán, các cô nương từng nâng giá lên đến một trăm văn một cái.
Tô Thừa lắc đầu.
Không thể là 200 văn, ở kinh thành không có cái giá này.
Vì thế, Tô Tiểu Tiểu suy đoán: "Hai mươi lượng?"
Tô Thừa: Hai trăm lượng.'
Tô Tiểu Tiểu: "II"
Hôm nay Chung Sơn cũng mang đến một đơn hàng.
Sau khi ăn điểm tâm mà Tô Tiểu Tiểu đưa, hắn ta chia một ít cho đồng đội cũ của mình.
Mọi người rất thích, hỏi Chung Sơn mua ở đâu.
Hắn ta nói chuyện bằng thủ ngữ: "Nếu không có thời gian làm thì thôi."
"Có thời gian." Tô Tiểu Tiểu dùng thủ ngữ đáp lại: Sáng mai có thể lấy."
Thực mau, Đại Hổ cũng đã vê.
Là gã sai vặt nhà kia đưa cậu bé về.
Gã sai vặt nhìn thấy Tô Tiểu Tiểu thì cười xán lạn: "Phu nhân, công tử nhà ta rất thích điểm tâm ngài làm, có thể phiên phu nhân ngày mai lại làm một hộp được không?"
Cậu ấy vừa nói vừa móc ra một cái hầu bao đưa cho nàng.
Tô Tiểu Tiểu: Hôm nay có chuyện gì thế? Các đơn hàng tìm đến cửa cùng một lúc?
Đây là ba năm không khai trương, khai trương ăn ba năm à?...
Sau khi Đại Hổ đi, Lăng Vân ngồi một mình trong phòng gảy đàn tranh.
Lạ thật, đàn tranh đã lâu không được sử dụng, vậy mà âm thanh phát ra vẫn chuẩn.
Trương cầm sư bưng một chén cháo gạo kê nóng hổi tới.
"Ít nhất hãy ăn chút đi." Y nói.
"Đã ăn rồi." Lăng Vân đáp. hương 546. AnIen NiỌi NGưƠI Kinh Ngạc < Trương cầm sư cười: "Đừng lừa ta."