Chương 553: Tiểu Tiểu Ngược Tra 5
Chương 553: Tiểu Tiểu Ngược Tra 5Chương 553: Tiểu Tiểu Ngược Tra 5
Hô hấp Tần Thương Lan chậm lại: 'Chuyện khi nào vậy?"
Tô Tiểu Tiểu khóc nức nở: "Chính là hôm tổ phụ đưa thức ăn gia súc..."
Tần Thương Lan đưa thức ăn cho ngựa, quả thực không nhìn thấy Tô Thừa, lúc đó ông ấy còn rất tiếc nuối, nhưng lại không tiện nán lại nhà người khác mãi, vậy nên đã rời đi trước.
Nói đến chặn ngõ hẻm, hình như Tần Triệt đã có ấn tượng rồi.
Quả thực hắn ta đã sai mấy người hạ nhân trong phủ Quốc Công chặn Tô Thừa, cũng đúng là cả người đây máu đi ra, nhưng người bị đánh không phải Tô Thừa, là đám hạ nhân không dùng được kia mà?
Ngay cả một cọng tóc gáy của hắn hạ nhân cũng không chạm được, trái lại từng người một bị Tô Thừa đánh đến mức răng rụng đầy đất, bạc trên người cũng bị vơ vét hết!
Tần Triệt siết chặt nắm đấm, bỗng nhiên tiến về trước một bước, chỉ thẳng mặt Tô Tiểu Tiểu: "Ngươi ngậm máu phun người! Ngày hôm đó rõ ràng là các ngươi -'
Tô Tiểu Tiểu gằng giọng, gao khóc lớn: "Hu hu - tổ phụ... hắn hung dữ với con..."
Tần Triệt nghiến răng: "Ngươi câm miệng cho tal
Đôi mắt lạnh lùng của Tần Thương Lan quét qua một cái: "Ngươi mới phải câm miệng cho tai"
Tô Tiểu Tiểu co người lại nhào vào trong lòng Tần Thương Lan, tiếp tục tố cáo bậy: "Hôm đó hắn cũng hung dữ như vậy với cha con... hắn sai người đánh chết cha con... hắn nói... con trai hắn không đánh chết con và Nhị Cẩu ở Thanh Châu, là hắn tính sai rồi..."
Đáy mắt Tan Thương Lan hiện ra sát khí: "Cái gì? Cái con bị ức ở Thanh Châu sao?"
"Con cũng mới biết được... hóa ra Tần Vân chính là con trai hắn..."
Tô Tiểu Tiểu học xong thực hành ngay, ngươi nói ngươi mới biết được sự tồn tại của Tô Thừa, được thôi, ta cũng mới biết ngươi.
Tô Tiểu Tiểu tiếp tục khóc, lượng hô hấp người mập map quản đủ: "Nhị Cau bị con trai hắn ấn xuống đất, dùng roi quất mạnh vào người... Cảnh tiểu hầu gia cũng nhìn thấy hết... lúc đó con và Nhị Cau không biết thân thế của mình, chỉ là không hiểu, vì sao phải nhắm vào Nhị Cấu... bọn con lại không đắc tội bọn họ..."
"Lại có chuyện này sao?" Vẻ mặt Tần Thương Lan lạnh như băng, ông ấy nhìn về phía Tô Mạch bên cạnh: "Những chuyện này, con đều biết hết sao?"
Tô Mạch thầm nghĩ, con biết chứ, Tần Vân bị Tô Nhị Cẩu dùng roi đánh thành đầu heo.
Tô Mạch xấu hổ nói: "Là Tô gia hồi hương tế tổ, đã mời biểu đệ và Nhị Cẩu đi làm điểm tâm, lúc đó còn chưa nhận nhau, không biết thân phận của bọn họ, không thêt bảo vệ bọn họ thật tốt, cô tổ phụ, xin lỗi." Tô Mạch không nói dối, chỉ là, cũng không nói ra toàn bộ sự thật.
Tần Thương Lan không kìm được tức giận nhìn về phía Tần Triệt: 'Ngươi còn nói ngươi chưa từng hại Thừa Nhi, mới gặp nó mấy ngày trước... Ngươi đã đưa tay tới tận Thanh Châu rồi!"
Cả người Tần Triệt bối rối.
Có thể đổi trắng thay đen như vậy sao? Có thể tự dưng dựng chuyện thế ư?
"Phụ thân, oan uổng quá! Con thật sự không có! Giữa Vân Nhi và đứa trẻ đó chỉ là hiểu lầm bình thường... Vân Nhi cũng không biết nó là ai..."
Tô Tiểu Tiểu khóc nức nở nói: "Vậy sao hắn nhìn thấy ta ở phủ Trấn Bắc Hầu... cũng đuổi theo đánh ta... ta lại chưa từng chọc hắn... hu hu... hu hu..."
"Có chuyện này nữa sao?" Tần Thương Lan lại nhìn về phía Tô Mạch lần nữa.
Tô Mạch hít sâu một hơi, chậm rãi nói: "Biểu muội đi chữa bệnh cho tổ phụ, Vân Nhi... quả thực có kêu đánh giết biểu muội, còn bảo tổ phụ dạy dỗ muội ấy."
Chẳng qua, kết quả cuối cùng là Tần Vân bị biểu muội đạp xuống đất.
Tô Tiểu Tiểu che ngực, nước mắt rơi lã chã: "Con thật oan ức! Con thật hoảng sợi Còn thật khổ sở!"
Tô Mạch nổi da gà rớt đầy đất: "..."