Chương 554: Giám Định Cha Con 1
Chương 554: Giám Định Cha Con 1Chương 554: Giám Định Cha Con 1
Tần Triệt suýt chút nữa phun ra một ngụm máu.
Ngươi oan ức cái gì?
Ngươi hoảng sợ cái gì?
Ngươi khổ sở cái gì nữa?
Chẳng phải lần đó hai tỷ đệ các người đạp Tần Vân xuống đất sao?
Mấy người bị thua thiệt vậy sao?
Còn nữa, ngươi còn nhỏ tuổi, rốt cuộc đi học ở đâu, mà có thể đặt điều bịa chuyện như vậy hả?
Tần Triệt thông minh cả đời, cũng không tìm ra được lời có thể hình dung nha đầu mập mạp trước mặt này.
Tóm lại... nói tóm lại chính là vô liêm sỉ
Rõ ràng hắn ta đã sắp ổn định được phụ thân rồi, đứa mập mập mạp này nhảy ra ngáng một chân, hại công sức hắn ta đổ biển!
Thật là đáng ghétt
Tần Triệt tức giận đến mức cả người đều không ổn.
Hắn ta siết chặt nắm đấm, gân xanh không ngừng nổi lên ở thái dương.
Tô Tiểu Tiểu chỉ vào hắn ta, tủi thân nói: "Hu hu... tổ phụ người xem... hình như hắn muốn ăn con rồi... con cũng không dám đến nữa..."
Tần Thương Lan nghiêm mặt nói: "Nói bậy, ở đây là nhà con, con là đại tiểu thư của phủ Quốc Công, không ai có thể ức hiếp con hết!"
Tần Triệt ngỡ ngàng ngơ ngác tại chỗ.
Nha đầu tròn trịa này là đại tiểu thư của phủ Quốc Công, vậy Yên Nhiên tính là gì?
Tô Tiểu Tiểu nghiêng đầu ôm lấy cánh tay của Tan Thương Lan, làm dáng vẻ con chim mập mạp dựa vào người: "Tổ phụ nói như vậy, thì con đã yên tâm rồi."
Tần Thương Lan võ bả vai đầy đặn của nàng: "Con cứ yên tâm, trước đây tổ phụ không thể chăm sóc tốt cho bọn con, sau này sẽ không như vậy nữa, phủ Hộ Quốc Công là nhà của bọn con, bọn con mới là chủ nhân chân chính của phủ đệ, tổ phụ sẽ không để cho các con chịu oan ức nữa.”
Trái tim của Tần Triệt bị lời nói tàn nhẫn của Tần Thương Lan đâm vào đầy vết thương.
So với sự trừng phạt trên thân thể, sự lạnh lùng và không tin cậy của Tần Thương Lan mới thật sự làm Tan Triệt tổn thương.
Tần Triệt cho rằng, hai người đã sống chung hai mươi năm, ít nhiều cũng có chút tình cảm, coi như sự việc hôm đó đã bại lộ, bản thân trong lòng ông ấy chung quy cũng có một chỗ đứng.
Nhưng mà đến thời khắc này, Tần Triệt mới ý thức được một cách vô lý, người Tần Thương Lan yêu thương từ đó đến giờ không phải là mình.
Bất kể bản thân cố gắng bao nhiêu, cũng không thể bằng thân phận con trai của Tô Hoa Âm.
Đối phương ngu ngốc cũng được, thần kinh thất thường cũng thôi, thậm chí dùng gậy đánh hắn, hắn cũng chẳng hề để ý.
Còn mình, chỉ kém chút nữa đã móc tim ra cho rồi.
Ngay cả nhìn hắn cũng chẳng thèm nhìn một cái!
Thật sự mỉa mai mài
Tô Tiểu Tiểu bắt chước Tiểu Hổ trong một giây, lắc đầu, cực kỳ nghiêm túc nói: "Con không muốn nhìn thấy hắn!"
Tần Thương Lan trách mắng Tần Triệt: "Con không cut về viện của ngươi cho ta! Không có căn dặn của ta, không được phép rời khỏi viện nửa bước!"
Tần Triệt oán hận liếc nhìn Tô Tiểu Tiểu một cái, rời đi một cách không tình nguyện.
Hắn ta vừa đi, Tô Tiểu Tiểu lập tức thay đổi sắc mặt: "À thì, con cũng đi đây, trong nhà còn có việc.'
Tần Thương Lan: "..."
Tô Mạch chắp tay với Tân Thương Lan một cái: "Vãn bối cáo lui."
Hai người lần lượt ra khỏi phòng, Tần Thương Lan cười bất đắc dĩ: "Nha đầu này."
Trong hoa viên nhỏ, Tô Mạch nói chuyện với Tô Tiểu Tiểu: "Cửa lớn ở bên kia."
"Ta biết." Tô Tiểu Tiểu tiếp tục đi về hướng ngược lại.
Tô Mạch hỏi: "Muội muốn đi đâu vậy?"
Tô Tiểu Tiểu cầm một ít tóc bạc đã dùng khăn gói lại, nói: "Viện của Tần Triệt!"
Tô Mạch thắc mắc nhìn tóc bạc trong tay nàng: "Đây là-"
Tô Tiểu Tiểu nói: "Tóc của Tần Thương Lan."
Được lắm, lúc này lại không gọi tổ phụ nữa rồi.
Thật sự là dùng xong liền vứt đi.