Chuong 57: Kinh Doanh 1
Chuong 57: Kinh Doanh 1Chuong 57: Kinh Doanh 1
Vào thời cổ đại, làm gì có quản lí đô thị, miễn là không chắn đứng chặn cửa hàng của người ta thì bình thường vẫn có thể bày bán các quầy hàng nhỏ, tất nhiên, nếu ảnh hưởng đến hoạt động kinh doanh của cửa hàng, họ sẽ bị chủ cửa hàng đuổi đi.
Tiệm trang sức đối diện cửa hàng Cầm Ký mở cửa muộn, thời điểm này rất thích hợp để bày hàng để bán.
Mẻ bánh hoa quế đầu tiên của nhà hàng Kim Ký sắp ra lò, trước cửa tiệm, người mua xếp thành một hàng dài.
Tô Nhị Cẩu càng nhìn càng thấy rằng hôm nay chắc là đến một cái cũng bán không được.
Tô Tiểu Tiểu tìm một vị trí thích hợp, lấy bánh bột ngô bày ra.
Họ không có xe đẩy, trước khi đi, Tô Tiểu Tiểu đã làm một chiếc khay đan bằng tre đeo trên cổ.
Những chiếc bánh vàng ươm được bày biện ngay ngắn trên khay, nếu là người bán hàng khác, có lẽ sẽ không gây được nhiều sự chú ý.
Nhưng Tô Tiểu Tiểu lại là một nữ nhân nặng 200 cân!
Ai đi ngang qua mà không nhìn nàng một hai lần?
Ngay cả những người đang xếp hàng chờ mua điểm tâm của nhà hàng Cẩm Ký cũng không nhịn được mà nhìn nàng đến mấy lần.
"Tỷ, để đệ mang bánh bột ngô cho." Tô Nhị Cẩu nói.
Không cần, đệ có nhiệm vụ khác." Tô Tiểu Tiểu cam một chiếc bánh nướng đưa cho Tô Nhị Cẩu: An đi."
Tô Nhị Cẩu: "Không phải chúng đến đây để bán bánh sao?"
Tô Tiểu Tiểu nói: "Đệ không hiểu đâu, đây gọi là ăn quảng bá."
Tô Nhị Cẩu: "..."
Tô Nhị Cẩu đã quen với sự bất thường của tỷ tỷ mình sau khi nàng bị ngã vỡ đầu, vì vậy nếu tỷ tỷ bảo thằng nhóc ăn thì thằng nhóc cứ ăn thôi.
Lúc thằng nhóc ăn đến cái bánh thứ ba, cuối cùng cũng có một tiểu cô nương không nhịn thèm nổi, kéo tay mẫu thân của bé con nói: "Nương, con muốn ăn cái đó."
Thế là hai mẫu nhi họ bước tới.
Phụ nhân kia hỏi: "Bánh này của ngươi bán bao nhiêu?"
Tô Tiểu Tiểu trả lời: "Mười văn tiền một cái, có ba loại hương vị, bánh có vừng trắng là nhân đậu đỏ, bánh có vừng đen là nhân thịt dưa cải muối, bánh có cả vừng đen và vừng trắng là nhân đậu xanh." Phụ nhân kia cau mày nói: "Bánh bao thịt chỉ hai văn tiền một cái thôi, ngươi bán một chiếc bánh nhỏ bằng lòng bàn tay mà đòi mười văn tiền, quá đắt rồi!"
Tô Tiểu Tiểu kiên nhẫn giải thích: "Bánh nhà ta cho nhiêu đường, rất ngọt, nhân bánh cũng nhiều thịt hơn."
Đường thời cổ đại rất đắt, xét theo chi phí thì nàng đã bán với giá rất phải chăng rồi.
"Hay là ngài ăn thử xem sao, nếu ngon thì hãy mua."
"Hả..."
Phụ nhân kia sững sờ.
Tô Tiểu Tiểu dùng vải sạch quấn quanh tay, cắt ra ba miếng bánh, cho hai mẫu nhi họ ăn thử mỗi loại một miếng.
“Nương, ăn ngon quá, ngon quá di
Phụ nhân kia hiếm khi không phản bác lại.
Nàng ta vốn nghĩ rằng, đồ điểm tâm do cô nương ở nông thôn bán ra sẽ không thể ngon được đến đâu, nhưng không ngờ lại ngon đến như vậy.
Hơn nữa, nàng ta vừa rồi đã để ý đến động tác cắt bánh của cô nương béo này, rất sạch sẽ.
"Mỗi loại lấy hai cái đi." Phụ nhân kia nói.
Tô Tiểu Tiểu lấy ra lá tre sạch gói bánh lại: "Lan đầu mở hàng bán, tôi tặng thêm cho ngài một cái, ngài muốn thêm loại nào?"
"Con thích ăn loại nào?" Phụ nhân kia hỏi hỏi nữ nhi của mình.
Bé con thẳng thắn nói: "Con thích hết!"
"Thêm một cái bánh nhân dưa cải muối đi." Phụ nhân kia nói.
"Được.' Tô Tiểu Tiểu đưa bánh đã được gói xong cho phụ nhân kia.
Còn phụ nhân kia thì lấy túi tiền ra.
Tô Tiểu Tiểu nói: "Nhị Cẩu, nhận tiền."
Tô Nhị Cẩu nhìn thấy trong túi tiền bỗng dưng xuất hiện thêm sáu mươi văn tiền, thằng nhóc không thể tin được.