Chương 570: Ác Bá Tiểu Tiểu 1
Chương 570: Ác Bá Tiểu Tiểu 1Chương 570: Ác Bá Tiểu Tiểu 1
Nàng quyết định mặc y phục vào và ra hậu viện để tập thể dục.
Vừa bước ra khỏi phòng, nàng đã nhìn thấy Tô Thừa, người thường chỉ thức dậy khi mặt trời đã lên tới đỉnh đầu, ngồi trên một cái ghế nhỏ, đang nhấm nháp trái cây một cách ngon lành, mỗi tay cầm một quả.
"Cha, sao sớm thế?"
Tô Tiểu Tiểu nghi hoặc hỏi.
"Con dậy rồi à." Tô Thừa ợ lên một cái: "Haizz, cứ nghĩ đến những trái này nếu không ăn sẽ bị hư hết, ta không thể ngủ được."
Bên cạnh ông ấy có một chiếc rỗ nặng tru, trong đó đựng đầy những quả sơn trà đã được Đại Hổ hái từ vườn trái cây. Từng quả căng mọng, thịt dày, ngon ngọt và mọng nước.
Đại Hổ đã hái rất nhiều và Đặng An đã mang chúng đến.
Tuy nhiên, mấy hài tử trong nhà lại không mấy hứng thú với loại trái cây mới này cho lắm, ngay cả Tô Nhị Cau cũng không thích chúng, cho nên còn dư lại rất nhiều.
Tô Thừa là người từng trải qua nạn đói. Ông ấy lớn lên trong cảnh đói rét nên không thể chấp nhận được việc lãng phí thức ăn.
Tô Tiểu Tiểu khuyên bảo: "Đừng ăn nữa. Ăn nhiều sẽ hại đến dạ dày đó, lại phải tốn tiền chữa bệnh."
Nàng suy nghĩ một lúc rồi nói với Tô Thừa, người rõ ràng là đã không thể ăn được nữa nhưng vẫn cố chấp nhét vào miệng: "Cha, chừa cho con một ít đi."
"Được.' Tô Thừa lại ợ lên một tiếng
Tô Tiểu Tiểu hỏi: "Cho con hết luôn được không?”
Thân thể Tô Thừa run lên: "Đừng nói là con muốn vứt đi đó?"
Tô Tiểu Tiểu cười nói: "Không phải, con sẽ làm thành một món ăn thật ngon."
Tô Tiểu Tiểu đem những quả sơn trà đã rửa sạch sẽ, gọt bỏ vỏ và hạt. Phần thịt quả màu vàng cam được cắt thành từng miếng nhỏ, chia ra hai bát. Một bát cho vào một thìa đường phèn và bát còn lại thì một thìa rưỡi.
Cho thêm vào một ít nước, đợi cho đến khi đường phèn tan ra và thấm đều, thì có thể cho vào nồi hấp.
Bởi vì quả sơn trà dễ bị oxy hóa thành màu đen nên Tô Tiểu Tiểu không dùng nồi sắt để nấu mà thay vào đó lấy ra một cặp hũ đất sét màu tím.
Ninh với lửa nhỏ cho đến khi nước cạn dần và toàn bộ hũ sơn trà trở nên đặc lại và có độ sên sệt thì coi như xong. Năm cân sơn trà làm ra được gần hai cân mứt trái cây.
Bằng cách này, ba đứa nhỏ và Tô Nhị Cẩu đều sẽ thích ăn.
Tô Tiểu Tiểu giữ lại một nửa, nửa còn lại cho vào hai chiếc lọ nhỏ và mang tặng cho người hàng xóm ở phía đông.
Người mở cửa là Đặng An.
Đặng An rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Tô Tiểu Tiểu.
Ấn tượng đầu tiên của cậu hắn là khi nàng đưa Tiểu Hổ đến gặp công tử nhà hắn để học đàn. Hắn giật mình một cái, sao đó nhanh chóng nhìn ra phía sau Tô Tiểu Tiểu.
Khi không nhìn thấy hình bóng của tiểu gia hỏa đó, hắn ngâm thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, trong phòng truyền đến tiếng nôn mửa, trên khuôn mặt của Đặng An hiện lên một tia khó chịu.
Hắn lén nhìn Tô Tiểu Tiểu một cái.
Nhìn thấy khuôn mặt đối phương không có gì kỳ quái, hắn cũng có chút yên tâm.
Tô Tiểu Tiểu hỏi: "Công tử nhà ngươi có chỗ nào không được khỏe hả?"
Đặng An có hơi do dự, nói: "Thiếu gia, ngài ấy... Ăn xong liền bị thế này."
Ăn xong liền nôn mửa?
Hèn gì lại gây đến thế.
Tô Tiểu Tiểu lại hỏi: "Công tử nhà người đã đi khám đại phu chưa?"
Đặng An lắc đầu: "Thiếu gia nói ngài ấy không có bệnh, không chịu đi khám."
Xem ra hắn đang giấu bệnh, trốn tránh chữa trị.
Tô Tiểu Tiểu tiếp tục hỏi: "Tình trạng của công tử nhà ngươi đã kéo dài bao lâu rồi?"
Đặng An nói: "Đã mấy năm rồi, năm trước ta đến hầu hạ cho thiếu gia, lúc đó hắn đã như vậy rôi.'
Tô Tiểu Tiểu nhẹ gật đầu.