Chương 571: Ác Bá Tiểu Tiểu 2
Chương 571: Ác Bá Tiểu Tiểu 2Chương 571: Ác Bá Tiểu Tiểu 2
Đặng An bổ sung thêm: "Nhưng mà điểm tâm ngươi làm, thiếu gia có thể ăn được hai, ba miếng đấy."
Ngay cả đám hài tử cũng không chỉ ăn có ba miếng, nhưng nếu biết thiếu gia nhà hắn ăn không được bao nhiêu, thì sẽ hiểu rằng việc ăn hai hoặc ba miếng mà không nhổ ra đã là đáng quý lắm rồi.
Vì vậy, lọ mứt trái cây này tới rất đúng lúc.
Tô Tiểu Tiểu đưa lọ mứt cho Đặng An: "Này là do ta tự tay làm đó, sau này công tử nhà ngươi muốn ăn gì thì cứ nói với ta."
Đặng An mỉm cười nhận lấy: "Vậy ta thay thiếu gia cảm ơn ngươi trước nhé!"
Tô Tiểu Tiểu mỉm cười: "Không có gì. Ta vẫn chưa cảm ơn công tử nhà ngươi đã đánh giá cao Tiểu Hổ. Ngươi hãy nói hắn yên tâm đi, ta sẽ đưa Tiểu Hổ đến học đàn."
Đặng An loạng choạng, ngã nhào xuống đất...
Bên trong nhà.
Nhạc công Trương đã đến thăm Lăng Vân.
"Sao ngươi lại thế này rồi? Không phải nói là ngươi đã ăn được rồi à? Biết ngay là ngươi đã lừa ta mà!" Nhạc công Trương đưa một chén nước am tới.
Lăng Vân không nói gì.
Nhạc công Trương dọn dẹp lại phòng cho hắn, quay lại hỏi: "Đàn tranh của ngươi đâu?"
"Tặng rồi." Lăng Vân lạnh lùng nói.
Nhạc công Trương nghe như sét đánh ngang tai: "Cái gì? Đó là cây đàn tranh Cửu Phượng, độc nhất vô nhị đó! Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi... Ngươi đã tặng nó cho ai? Đừng nói với ta là ba tiểu gia hỏa kia đó!"
Lăng Vân trâm mặt.
"Thật là!" Nhạc công Trương thở hổn hển: "Ngươi đang nghĩ gì vậy? Đó là Cửu Phượng đó!"
Lăng Vân không còn sức lực, uể oải nằm trên sàn nhà, quay lưng lại với nhạc công Trương: "Chỉ là một cây đàn bị hỏng mà thôi."
Nhạc công Trương tức giận đến ngã ngửal
"Cái đồ phá của nhà ngươi..."
Những chữ sau đó, khiến hắn ta phải giữ chặt lại!
Ở một bên khác, gia nhân nhà nương của Nhàn phi cũng đã điều tra ra được danh tính của toàn bộ người nhà Tô Thừa chỉ sau một đêm.
Cái này cũng không khó để tra. Tần Thương Lan đã hạ quyết tâm, ông ấy sẽ không bảo vệ Tần Triệt giả mạo nữa. Cũng sẽ không để cho Tô Thừa, Tô Tiểu Tiểu và Tô Nhị Cẩu sống trốn tránh như vậy nữa.
Phủ Trấn Bắc Hầu cũng vậy, đã công khai thừa nhận người đến phủ chữa bệnh cho Lão Hầu gia chính là thân ngoại tôn nữ của mình.
Nếu không phải do bên phía Tô Tiểu Tiểu chưa chính thức thừa nhận, Lão Hầu gia đã sớm sắp xếp một trăm tám mươi bàn tiệc và gánh hát đến trình diễn ba ngày ba đêm rồi.
Nhàn phi tỉnh dậy, ngơ ngác ngồi trên ghế, nghe Lưu Tam Đức báo cáo chỉ tiết.
Nàng ta ngáp một cái: "Nói lại lân nữa, hài tử kia tên gì?"
"Tô Đại Nha." Lưu Tam Đức nói.
Nhàn phi cau mày chán ghét: "Tên quá cổ hủ, nghe giống như một đứa nhà quê vậy. Bề ngoài thế nào?"
Lưu Tam Đức cười gượng: "Ừm... có hơi béo."
Nhàn phi không mấy hứng thú, hỏi: "Hơi béo là béo như nào?”
Lưu Tam Đức dang rộng vòng tay để miêu tả kích thước.
Nhàn phi hít vào một hơi lạnh, tỉnh cả ngủ: "Nàng ăn nhiều đến vậy sao?"
Lưu Tam Đức cười ngượng: "Hơi nở nang một chút."
Ánh mắt Nhàn phi đầy chán ghét: "NG nang? Cái này là béo thành heo rồi mới đúng!
Lưu Tam Đức nói: "Không hẳn, ngược lại ta nghe nói dáng vẻ nàng trông rất xinh đẹp..."
Nhàn phi cau mày: "Béo như vậy thì có thể đẹp đến thế nào! Những gì họ nói ngươi cũng tin à?"
Lưu Tam Đức không dám đối đầu nữa.
Nhàn phi lại hỏi: "Da học chữ chưa?"
Lưu Tam Đức: "Chưa.
Nhàn phi: “Còn đàn?"
Lưu Tam Đức: '... Cũng chưa."
Nhàn phi nóng nảy: "Nàng ít nhất cũng phải học một thứ trong lục nghệ chứ!"