Chuong 575: Doan Sung 1
Chuong 575: Doan Sung 1Chuong 575: Doan Sung 1
Nhưng sau khi mấy hài tử trở về kinh thành, ông ấy mới chợt cảm thấy cuộc sống của mình vẫn chưa dùng đủ.
Giống như... ba mươi năm qua đều đã bị lãng phí.
Ông ấy không còn ba mươi năm để quay lại nữa, cho nên dù có thể nhìn thêm một lần nữa, chỉ một cái liếc mắt thôi thì đối với ông ấy cũng đã rất quý giá rồi.
Con ngõ lạnh lẽo và ẩm ướt sau cơn mưa, khiến cho cơn đau nhức ở bên tay phải lại tái phát.
Trên người ông ấy có mang theo thuốc giảm đau, nhưng không muốn ngủ nên đã không uống.
Cuối cùng trời cũng sáng, sau khi làm bữa sáng và điểm tâm xong, Tô Tiểu Tiểu dự định đi chợ mua ít rau.
Thời tiết dân ấm hơn, rau cải rất khó bảo quản nên thường phải được mua vào mỗi buổi sáng sớm.
Một lát sau khi cửa sân được mở ra, Tần Thương Lan mới vội vàng đứng dậy.
"Đại, Đại Nha... Ư...'
Tê chân.
Tần Thương Lan lộ ra khuôn mặt đau đớn.
Tô Tiểu Tiểu nhìn ông ấy một cách kỳ lạ: "Đến lâu chưa? Sao lại không gõ cửa?"
Tần Thương Lan há to miệng, cười rạng rỡ, nói: "Không, ta vừa mới tới!"
Vừa mới tới mới là lạ.
Tô Tiểu Tiểu liếc nhìn ông ấy cùng hai con ngựa cao lớn bên cạnh và nói: "Vào đi."
"Ừm!""
Tần Thương Lan bước đi khập khiễng bước vào viện tử, cũng không quên dắt theo hai con ngựa đi vào.
Ngựa là chuẩn bị cho Tô Thừa và Tô Nhị Cẩu. Tô Nhị Cẩu muốn cưỡi ngựa, lần trước ông ấy đã nhìn ra được.
"Cái này cho con."
Tần Thương Lan lấy ra một chiếc hộp gấm đã được cất giữ từ rất lâu rồi.
Tô Tiểu Tiểu nhận lấy và mở ra nhìn, bên trong là ba cặp vòng tay. Một cặp là ngọc bích, một cặp là dương chi ngọc và cặp còn lại là huyết ngọc.
Người khác tặng vòng tay, thường là sẽ tặng từng chiếc một, nhưng ông ấy thật tốt, để cả sáu chiếc vào một cái hộp khiến nó gần như không thể đóng lại được. "Ta không biết con thích gì..." Tân Thương Lan có hơi mất tự nhiên.
Ông ấy chưa từng chứng kiến mấy đứa nhỏ lớn lên nên cũng hoàn toàn không biết gì về sở thích của chúng. Tuy nhiên cũng không khó để đoán được tâm tư của Tô Thừa và Tô Nhị Cẩu, nhưng với tiểu nha đầu này lại dường như chưa bao giờ tỏ ra hứng thú với bất cứ thứ gì.
Ông ấy không thể hiểu rõ được tôn nữ béo này của mình.
Nên trước hết, chỉ có thể thử tặng một số món quà theo sở thích của những nữ nhi bình thường.
Năm đó, Hoa Âm cũng rất thích những món trang sức này, nói rằng nếu một ngày nào đó nàng ấy không còn sống chung với ông ấy nữa, thì vẫn có thể đem bán lấy tiền...
Thật trùng hợp, Tô Tiểu Tiểu cũng có cùng suy nghĩ này.
Sắc mặc Tô Tiểu Tiểu không hề thay đổi, nhận lấy món quà, sau đó đi vào bếp múc cho ông ấy một bát cháo kê nóng hổi.
Tần Thương Lan nhìn bát cháo trên bàn, cảm động đến rơi nước mắt.
Chỉ là một hộp vòng tay thôi, mà tôn nữ ngoan ngoãn của ông ấy đã tự tay nấu cho mình một bát cháo lớn như vậy!
Tô Tiểu Tiểu: Tiện tay thôi. '
Tô Tiểu Tiểu dự định đi mua đồ ăn, Tần Thương Lan nói ông ấy có thể trông nhà.
Vậy là Tô Tiểu Tiểu không đánh thức Tô Nhị Cẩu.
Vệ Đình cũng không có ở đây, hắn đã ra ngoài vào lúc nửa đêm để làm việc gì đó.
Ba tiểu gia hỏa tỉnh dậy trước tiên, khi tỉnh lại đã nhìn thấy Tân Thương Lan đang kéo theo một cái ghế nhỏ ngôi ở cửa.
Bọn chúng cũng không coi ông ấy là người ngoài, ôm lấy y phục của mình, sau đó trượt xuống giường, để nhờ ông ấy mặc giúp.
Đôi bàn tai to lớn như tay gấu thường dùng để cầm đao kiếm của Tần Thương Lan, sau khi làm hỏng hai bộ y phục thì cuối cùng cũng đã giúp cho ba đứa nhỏ ăn mặc được 'chỉnh tê. '