Chương 603: Giải Quyết Hoàn Mỹ 2
Chương 603: Giải Quyết Hoàn Mỹ 2Chương 603: Giải Quyết Hoàn Mỹ 2
Vệ Đình có chút đăm chiêu nói: "Tiêu Trọng Hoa không ngu như vậy. Nếu hắn ta muốn tố giác ta đã sớm đi tố giác rồi, không cần chờ tới tận bây giờ. Hơn nữa hắn ta nhiều nhất cũng chỉ giám tố giác ta không ở trong chùa, cho người tới chùa tìm ta, không dám nói là gặp được ta ở Thanh Châu đâu.'
Nếu Tiêu Trọng Hoa dám tố giác hắn từng tới Thanh Châu, hắn liền tố giác Tiêu Trọng Hoa đang âm thầm tìm kiếm binh phù, cùng lắm thì là cá chết lưới rách thôi.
Ám vệ vẻ mặt kinh ngạc: "Tam điện hạ... Không nói cho bệ hạ chuyện liên quan tới binh phù sao?”
Vệ Đình lạnh nhạt nói: "Han ta muốn tự mình nuốt quân đội kia, đương nhiên sẽ không nói cho cha ruột biết rồi."
Ám vệ cảm khái nói: "Lúc trước ở Thanh Châu, không cẩn thận bị người của Tam điện hạ đụng trúng... Nếu không phải vì che dấu ba thiếu công tử, thiếu gia ngài... Cũng không đến nỗi phải thả tin tức của binh phù ra."
Ở Thanh Châu gặp phải Tiêu Trọng Hoa đúng là ngẫu nhiên, đừng nói Vệ Đình không đoán trước được, ngay cả Tiêu Trọng Hoa cũng thực giật mình.
Vệ Đình đi Thanh Châu lấy binh phù là thật, mà đón mấy đứa nhỏ cũng không giả.
Vì để bảo hộ ba đứa nhỏ, Vệ Đình đã chọn cách để binh phù bị phơi bày ra bên ngoài.
Tiêu Trọng Hoa quả thực cho rằng mục đích duy nhất mà hắn tới Thanh Châu là để lấy lại binh phù mà tổ phụ đã để lại.
Về phần ba đứa nhỏ, Tiêu Trọng Hoa không để ý lắm.
Tiêu Trọng Hoa sở dĩ không thèm để ý tới chúng, một là có chuyện binh phù di dời tâm mắt, hai là, Tiêu Trọng Hoa hoàn toàn không biết gì về một số chuyện năm đó, căn bản không thể nào nghi ngờ được.
"Ba tiểu công tử không có việc gì chứ?" Ám vệ hỏi.
"Không có việc gì. Vệ Đình đáp.
Nếu đã là được tiểu Tô gia "nhặt về", vậy thì chẳng có quan hệ gì với hắn, cho dù Cảnh Tuyên Đế ngày sau có nhìn thấy ba cái tiểu gia hỏa, cũng sẽ không dễ dàng hoài nghi.
Trong lúc ám vệ thở phào nhẹ nhõm một hơi, hắn ta lại rất nghi hoặc lẫn khó hiểu: "Tại sao Tô lão gia tử lại không chỉ ra và xác nhận thiếu gia?"
Vệ Đình phủi phủi vạt tay áo: "Còn có thể là vì cái gì?"
Ám vệ: "Vì cái gì?"
Hắn ta không biết mài
Ngõ Lê Hoa. Ban ngày gánh hát tới đây, y y a a diễn xướng cả nửa ngày trời.
Ba nhóc con kia cũng không thèm ngủ trưa, nghe tới lúc chạng vạng mới trở về, đoán chừng là nghe diễn tới mức hưng phấn rồi, lúc này đang chạy nhảy nô đùa ở trong viện.
Tô Tiểu Tiểu đã trở lại từ Hầu phủ, đang phơi dược liệu ở phía trước.
Ba đứa nhỏ tuy nghịch ngợm, nhưng chưa bao giờ đi phá phách đồ đạc của Tô Tiểu Tiểu, dược liệu của nàng vô cùng an toàn.
Lão cha Tô cùng Tô Nhị Cẩu đang bóc ngô thì không có mùa xuân ấy nữa.
Hai
Đại Hổ đi qua.
Một thùng đựng lõi ngô bị lật úp.
Hây!
Nhị Hổ đi qua.
Một xiên ớt bị rơi rụng.
Hol
Tiểu Hổ nhảy dựng lên.
Tô Thừa trong nháy mắt liền xù lông: "Dưa chua của tal!!"
May mà chụp được kịp.
Tiểu Hổ đang nhảy vào vại dưa chua bị Tô Thừa ôm lấy.
Tô Tiểu Tiểu phơi dược liệu xong, pha sữa bột rồi đi tới.
Ba nhóc con lập tức không quấy phá nữa, giơ hai tay đón lấy bình sữa, ngồi trên chiếc ghế nhỏ uống sữa ừng ực, đặc biệt ngoan ngoãn.
Lúc Vệ Đình vê đến nhà, ba nhóc con đã uống sữa xong rồi, bị Tô Thừa xách đi tắm rửa.
Tô Nhị Cẩu đang cho ngựa ăn ở hậu viện.
Vệ Đình đi qua đấy, nhìn Tô Tiểu Tiểu đang phơi dược liệu một cái, hỏi: "Chủ ý của nàng? Hay là chủ ý của Tô Mạch?”
Hắn đang đề cập đến chuyện của Tô lão gia tử làm chứng giả ở ngự thư phòng.