Chương 617: Đình Ca Hành Can Ba 2
Chương 617: Đình Ca Hành Can Ba 2Chương 617: Đình Ca Hành Can Ba 2
Trên người Tần Giang quấn đầy băng gạc, trên mặt chỗ xanh chỗ tím, dáng vẻ vô cùng thê thảm.
Cảnh Tuyên Đế đau đầu hỏi: "Lần này lại là tại vì sao?"
Tần Giang vô cùng đau đớn nói: "Bệ hạ! Xin bệ hạ làm chủ cho vi thần!"
Điệu bộ của Vệ Đình như một tên cà lơ phất phơ, nhưng mà dáng vẻ hắn lại vô cùng tuấn mỹ, lại thêm bộ dáng quần áo lụa là ngỗ ngược, đâu đâu cũng lộ ra vài phần anh khí.
Cảnh Tuyên Đế hỏi: "Ngươi làm?”
"Ồ, là thần làm đấy." Vệ Đình hào phóng thừa nhận.
Kinh Triệu Quân ở bên cạnh, nhìn thấy hai người đấu pháp, hắn ta một câu cũng không dám nói.
Không giống với những quan viên của các đại gia tộc khác, hắn ta xuất thân thôn quê, không quyền không thế, lên được vị trí này không dễ dàng gì.
Hắn ta cũng không muốn vừa mới nhậm chức đã cách mông.
Cảnh Tuyên Đế uy nghiêm hỏi: "Ngươi muốn làm cái gì? Mưu sát mệnh quan triêu đình ở trên đường phải không?”
Vệ Đình nhàn nhạt cười: "Thần mà muốn giết hắn, lúc này nâng đến trước mặt bệ hạ chính là một khối thi thể “"
Cảnh Tuyên Đế: "..... “
Lời này quá kiêu ngạo.
Nhưng mà cũng là lời nói thật.
Vệ Đình chính là một đại sát thần một người một ngựa tàn sát khắp quân doanh của Hồ Liệt vương, hắn mà thật sự muốn lấy mạng của Tần Giang, Tân Giang cũng không sống tới bây giờ.
Cảnh Tuyên Đế: "Vậy ngươi ngược lại nói cho ta nghe, tại sao lại biến người thành như vậy?"
"Hắn ta mắng ta." Vệ Đình mở miệng liền nói: "Sĩ có thể giết không thể chịu nhục, ta chỉ là đá lật xe ngựa của hắn ta mà thôi, đủ giữ mặt mũi cho hắn ta lắm rồi."
Tần Giang căn răng nói: "Chỉ là đá lật xe ngựa? Xương của ta cũng đã gấy rồi!"
Vệ Đình không chút để ý nói: "To có ngã từ trên xe ngựa xuống cũng sẽ không bị thương. Tự mình kém cỏi còn trách ta?"
Tần Giang tức giận đến ngã ngửal
Thế nên mới nói, dạng chủ tử thế nào thì nuôi ra được dạng sát thủ kiểu như thế, cái tính tình càn rỡ của Uất Trì Tu kia cũng là có nguyên do.
Tần Giang nắm chặt nắm đấm, cố gắng không để bản thân bị Vệ Đình dắt mũi: "Ban nãy ngươi nói ta mắng ngươi, ta mắng ngươi bao giờ? Ta mắng ngươi thế nào?"
Vệ Đình hừ một tiếng, tựa hồ không muốn cùng Tần Giang nói chuyện nữa.
Cảnh Tuyên Đế trâm giọng nói: "Nói!"
Vệ Đình không cam tâm tình nguyện nói: "Hắn ta mắt ta, chó ngoan không cản đường."
Tần Giang quả thực ngơ luôn!
Này không phải là lời ngươi mắng ta hay sao?
Rốt cuộc là ai mắng ai đây?
Còn có, ngươi như thế này có phải là đang mắng mình là chó hay không...
Ngươi tàn nhẫn, vậy mà đến cả bản thân ngươi cũng không bỏ qua luôn sao?
Còn có thể vô sỉ hơn được chút nào không?
Tần Giang xù lông: "Ta không nói! Là ngươi nói mài"
Vệ Đình lạnh nhạt đáp: "Thuộc hạ của ta đều nghe thấy rồi, Uất Trì Tu."
Uất Trì Tu đứng đợi ngoài cửa ngự thư phòng lắc mình bước vào, đi tới ngưỡng cửa.
Hắn ta nhìn về phía Tần Giang, mặt không chút thay đổi nói: "Đúng vậy, ta nghe thấy rồi, ngươi chính là nói như vậy!
Đánh rắm, lúc đấy hắn ta căn bản không ở đó.
Tần Giang đánh răng lập cập: "Ta không nhìn thấy ngươi!"
Uất Trì Tu đúng lý hợp tình: "Ta là ám vệ, cho ngươi thấy thì ta cũng không cần làm nữa!"
Tần Giang muốn hộc máu luôn.
Thượng bất chính hạ tắc loạn, đôi chủ tớ này toàn là đồ không biết xấu hổ mài
Phế quản của Tần Giang sắp nổ tới nơi: "Be hạ! Thần thề với trời, thân tuyệt đối chưa từng nói qua lời như vậy 一
Vệ Đình nghiêm túc nói: "Ta cũng có thể thề, lấy danh nghĩa của cha ta để thề."
Tần Giang không thể nhịn được nữa: "Cha ngươi đã chết rồi!"