Chương 618: Đình Ca Hành Can Ba 3
Chương 618: Đình Ca Hành Can Ba 3Chương 618: Đình Ca Hành Can Ba 3
Vệ Đình vẻ mặt bi thương nhìn vào hắn ta: "Cho nên Tần đại nhân là đang khi dễ một đứa nhỏ không có cha như ta sao?"
Tần Giang nghẹn họng.
Không phải...
Này là cái nào với cái nào? Sao lại kéo vào nhau rồi?
Còn... đứa nhỏ?
Ngươi hơn hai mươi rồi đi?
Nói chính mình là đứa nhỏ chẳng lẽ không ngược miệng soa?
Vệ Đình cụp mắt, phiền muộn thở dài: "Ta biết, Vệ gia chúng ta không lớn mạnh như trước kia nữa, ai cũng muốn đi lên đạp hai cái, thật sự dùng đao thật thương thật đánh ta, ta kính hắn là đấng hán tử, chọc giận ta thì tính là có bản lĩnh gì?"
Vệ Đình nói năng có đầu có đuôi, không phải Tần Giang là đương sự, chỉ sợ đã tin rồi.
Tần Giang tức đến mức đầu ong ong: "Ngươi nói bậy! Ta rõ ràng không có chọc giận ngươi! Là ngươi tự mình đi lên đụng vào xe ngựa của ta! Một lần không đủ, lại đụng lần hai!"
Vệ Đình vẻ mặt vô tội: "Tân đại nhân nói lời này, nếu không phải ngươi chọc giận ta, trên đường lớn nhiều người như vậy ta không đụng, lại cứ nhất quyết đụng vào ngươi, ta ăn no không có chuyện gì làm nữa sao? Hay là nói... Tần đại nhân mấy ngày gần đây làm chuyện gì có lỗi với ta, ta muốn triển khai trả thù Tần đại nhân sao?"
"Ngươi...
Tần Giang nghẹn đến độ cả mặt cả cổ đỏ bừng.
Nghe đến đó, hắn ta còn có gì mà không hiểu nữa?
Vệ Đình chính là đang báo thù!
Hắn rõ ràng đoán được chuyện Nhàn phi làm chứng chuyện của hắn là do bản thân hắn ta dở trò sau lưng.
Nhưng hắn ta lại cố tình không thể thừa nhận.
Nếu không, so với việc mắng chửi chọc giận Vệ Đình, tội danh cấu kết với hậu phi càng khiến hắn ta gánh vác không nổi.
Quả bồ hòn này, Tần Giang ăn chắc rồi.
Tần Giang xuất khẩu cuồng ngôn là không đúng, Vệ Đình đánh người ở trên đường lại càng không đúng, Cảnh Tuyên Đế phạt Vệ Đình bế môn tự kiểm điểm một tháng, còn phạt nửa năm bổng lộc.
Trên mặt Vệ Đình mang theo chút ủy khuất: "Bế môn tự kiểm điểm thần nhận rồi, có thể không phạt bổng lộc hay không?"
Cảnh Tuyên Đế hỏi: "Như thế nào? Ngươi thiếu tiền?"
"Rất thiếu.' Vệ Đình mặt không đổi sắc liếc nhìn Tân Giang một cái: "Dù sao ta lại không giống với Tần đại nhân, có thể tùy tiện nhận một người dã cha."
Tần Giang: "... !!"
Sau khi bị Vệ Đình đụng cho gấy cả xương sườn, Tần Giang lại tiếp tục bị Vệ Đình chọc tức ói máu.
Tần Giang là được người nâng ra ngoài.
Cảnh Tuyên Đế không muốn nhìn thấy Vệ Đình thêm một phút một giây nào nữa.
"Ngươi cũng lui xuống!" Hắn trầm giọng nói.
Vệ Đình lại không chịu rời đi: "Vậy bổng lộc của thân..."
Cảnh Tuyên Đế nhẫn nhịn lửa giận: "Không phạt nữa!"
Cảnh Tuyên Đế bây giờ chỉ muốn tiểu tử gây chuyện này nhanh chóng rời đi! Mắt không thấy tâm không phiền!
Vệ Đình lại không có nửa phần muốn rời đi: "Bệ hạ, sắc mặt của người không được tốt."
Cảnh Tuyên Đế: Đó còn không phải do ngươi nháo ra sao?!
Vệ Đình nghiêm túc nói: "Ăn lộc của vua, phân ưu giúp vua, bệ hạ phiền muộn tích tụ, theo lý thân nên giải quyết vấn đề vì bệ hạ mới phải."
Sao trãm lại không tin là thế nhỉ?
Đáy lòng Cảnh Tuyên Đế ẩn ẩn nảy lên một loại dự cảm không rõ...
Vệ Đình nói: "Thần học được ít kinh phật ở chùa, để thần tụng cho ngài đoạn kinh nhé."
Nói xong, hắn liền vô cùng tự nhiên mà lấy ra một cái mõ từ trong tay áo.
Mi tâm Cảnh Tuyên Đế nhảy dựng...
Một khắc sau, Vệ Đình cầm theo ba ngàn lượng ngân phiếu được hóa duyên, nghênh ngang ra khỏi hoàng cung.
Ngõ Lê Hoa.
Sau khi Tô Nhị Cẩu đi học, Tô Tiểu Tiểu lấy ra ba túi sách nhỏ mà nàng đã tự mình may, đeo từng cái một lên vai của ba người.