Chương 641: Đình Ca Phúc Hắc 3
Chương 641: Đình Ca Phúc Hắc 3Chương 641: Đình Ca Phúc Hắc 3
Dư công công run rẩy: "Vệ đại nhân, xin người cẩn thận lời nói!"
Có ai lại đi dùng từ ngữ bất cẩn như vậy không?
Ngài đã thi được Trạng Nguyên như thế nào vậy?
Vì sao quan chấm khảo thí chưa đánh chết ngài?
Vệ Đình mỉm cười rồi nói: "Đó là nghĩa trên mặt chữ mà thôi. Dư công công không cần khẩn trương như vậy.'
Những cây mai bốn mùa ngoài sân đang nở hoa đẹp đế, ánh trăng soi bóng cây, thật là... trước hoa dưới trăng.
Dư công công hắng giọng, nghiêm nghị nói: "Vệ đại nhân, ngài nên đi nghỉ ngơi sớm đi thôi."
Vệ Đình thở dài: "Ta là võ tướng, trong phòng có nhiều người, không ngủ được, sợ nửa đêm mê man tưởng nhầm Dư công công là thích khách mà lỡ tay giết chết. Sau đó ta sẽ không bao giờ được gặp lại Dư công công nữa.”
Dư công công: ”...'
Vệ Đình đề nghị: "Nếu như vậy thì sao, Dư công công, ngươi đi ra ngoài canh cửa đi. Yên tâm, người của ngoại tổ mẫu ta cũng đang canh giữ ngoài sân. Ta có muốn trốn cũng không thoát được."
Dư công công không tin điều đó.
Vệ Đình buồn bã nhìn trời: "Giữa người với người đã không còn lòng tín nhiệm như vậy sao?"
Dư công công vẫn bất động.
Vệ Đình nắm một nắm đậu phộng, tùy ý bóc vỏ rồi ném hạt đậu phộng đã lột vỏ vào miệng.
Sau đó liền thở gấp hổn hển, động tĩnh thật lớn chắc là do bị nghẹn đậu phộng.
Hắn đứng dậy ho vô cùng dữ dội.
Thấy vậy, Dư công công do dự một lát rồi bước tới: "Vệ đại nhân, ngài không sao chứ?"
"Ta...' Vệ Đình ho đến mức không nói được.
Dư công công thật sự không muốn hành hạ hắn đến chết, vội vàng rót cho hắn một cốc nước: "Ngài hãy uống chút nước trước đi."
Vệ Đình cảnh giác, khàn giọng nói: "Nước này từ đâu ra? Ngươi muốn đánh thuốc mê ta đấy à?"
Dư công công oan uổng chết mất: "Trời đất chứng giám, tại sao lão nô lại muốn đánh thuốc mê Vệ đại nhân?”
Vệ Đình gần như ho sặc sụa cũng nhất định không chịu uống nước Dư công công rót. "Được rồi, để lão nô tự mình uống cho ngài xeml"
Dư công công ngửa đầu lên và uống một ngụm lớn.
Chỉ cân một ngụm.
Hắn ngã xuống.
Vệ Đình lập tức ngừng ho, cong môi: "Thực xin lỗi, Dư công công, phiền ngươi nằm đây ngủ một đêm rồi."
Hắn di chuyển người đến nhuyễn tháp rồi kéo chăn đắp lên cho Dư công công.
Nếu là trước đây, hắn chắc chắn sẽ không làm những hành động dư thừa như thế này, sẽ mặc kệ Dư công công nằm ngủ dưới đất luôn. Nhưng từ khi đến tiểu Tô gia, sống cùng họ rồi đã học được rất nhiều điều.
Hắn ra mở cửa phòng.
Vệ lão thái quân chặn cửa với vẻ mặt uy nghiêm.
"Ta biết ngươi nhất định sẽ lừa tal"
Vệ Đình không hề hoảng sợ.
Hắn bình tĩnh nói: "Con đi mang ba đứa nhỏ vê cho người xem."
Tô Tiểu Tiểu ra khỏi hiệu thuốc, thu dọn hộp sơ cứu rồi định quay lại tiếp tục đi ngủ.
Đột nhiên, có một bóng người mang theo sự lạnh lẽo lặng lẽ lướt qua.
Đầu tiên nàng chạm vào ba đứa trẻ nằm bên trong, đồng thời dùng tay còn lại nhẹ nhàng rút thanh chuỳ thủ được giấu dưới đệm ra.
Khoảnh khắc bóng người đó đến gần, nàng vung chuỳ thủ lên đâm về phía hắn tal
Nàng di chuyển quá nhanh và trong chốc lát lưỡi dao đã kề sát cổ đối thủ.
Bang!
Đối phương lập tức xoay sang một bên, sau đó có một bàn tay mạnh mẽ nắm chặt cổ tay của nàng.
"Nàng muốn mưu sát phu quân của mình à?"
Một giọng nói quen thuộc vang lên, Tô Tiểu Tiểu hơi giật mình, chớp chớp mắt rồi ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên cơ thể hắn.
"Là chàng? Tại sao chàng lại đến đây vào lúc nửa đêm?”
Vệ Đình buông cổ tay nàng ra.
Tốc độ của nhà đầu này vẫn nhanh như vậy, nếu chỉ là sát thủ bình thường đi tới, chắc chắn đã bị cắt ra một tâng da.