Chương 642: Lao Tới Từ Hai Hướng 1
Chương 642: Lao Tới Từ Hai Hướng 1Chương 642: Lao Tới Từ Hai Hướng 1
Tuy nhiên, sau khi nhìn rõ nàng đang cầm thanh chuỳ thủ mà hắn đưa cho nàng, vẻ mặt hắn hiện lên vẻ hài lòng.
Thanh chuỳ thủ này được tổ phụ truyền lại cho hắn, có tên là chúc long, rất phù hợp để đánh lén.
"Ta đến xem. ... hài tử." Hắn nói mà không thay đổi sắc mặt.
Sau khi đôi mắt của Tô Tiểu Tiểu thích ứng dần với bóng tối, nàng có thể nhìn thấy rõ bộ dạng của hắn trong đêm.
"Chàng không phải là đang bị cấm túc à?" cô hỏi.
"Ai nói như vậy?" Vệ Đình hỏi.
"Tiểu Hắc."
"Tiểu Hắc là ai?"
Sau khi Vệ Đình hỏi xong, hắn mới nhận ra ai là kẻ đang chê mạng sống của mình quá dài.
Giỏi lắm, Uất Trì Tu, ngươi xong đời rồi.
Dám để cho Vệ Đình ta phải mất mặt trước mặt thê tử, đầu của Uất Trì Tu sẽ không còn gắn liền với cổ của hắn nữa.
"Nàng muốn đi ngủ à?" Vệ Đình nhìn chăn bông cô trải ra hỏi.
Có vẻ hôm nay nàng đi ngủ sớm hơn thường lệ.
Tô Tiểu Tiểu nói: 'Không phải là cha và chàng đều không có ở đây sao? Nhị Cẩu, Đại Hổ, Nhị Hổ, Tiểu Hộ lại đang đi học, sang ra phải dậy sớm chuẩn bị mọi việc nên buổi tối đương nhiên phải đi ngủ sớm. “
"Vậy nàng đi ngủ trước đi."
"Bây giờ ta không còn buồn ngủ nữa."
Vệ Đình dừng lại một chút.
Quên đi, tạm thời giữ đầu chó của Uất Trì Tu lại. ....
Cảnh đêm kinh thành phồn hoa nhộn nhịp.
Giờ Hợi đã qua, đường phố vẫn tấp nập xe cộ và người đi qua lại.
Đây là một loại nào nhiệt không thể tìm thấy ở nông thôn hay thị trấn.
Trước đây Tô Tiểu Tiểu không thích sự náo nhiệt lắm, nhưng bây giờ nàng cảm thấy rất khó mới có thể nhìn thấy được khói lửa nhân gian như vậy.
"Phố Trạng Nguyên hôm nay có vẻ đông đúc hơn bình thường." Nàng xoay đầu nhìn quanh rồi nói. Vệ Đình nhìn dòng người vô tận đang đi trước mặt: "Phía trước có một lễ hội đèn lồng nhỏ."
Tô Tiểu Tiểu hỏi: "Hôm nay là ngày gì đặc biệt sao? Tại sao lại có lễ hội đèn lồng?"
Vệ Đình nói: "Nàng đi qua đó xem một chút sẽ biết."
Kinh thành đang biến hoá từng ngày, hắn đã rời đi khỏi đây được một năm, có một số điều quả thực xa lạ với hắn.
Hai người đi đến đầu phía đông của phố Trạng Nguyên.
Hoá ra có một hội yêu thơ đang giao lưu ở đó, dùng thơ kết bằng hữu, họ trao đổi thơ với nhau, sáng tác thơ, đoán câu đố về đèn lồng rồi được nhận đèn lông làm quà.
Có rất nhiều người tham gia và thậm chí còn có nhiều người đến xem hơn, khiến nơi đây trở nên rất đông đúc.
Một nam nhân bất ngờ chen về phía Tô Tiểu Tiểu.
Vệ Đình giơ tay lên chặn nam nhân đó lại.
Tư thế này trông giống như hắn đang ôm nàng trong tay.
Sau khi chặn người đó lại, hắn cùng nàng đổi vị trí và chặn đám người đông đúc đang chen lấn, không để họ chạm vào nàng.
Dù có bao nhiêu người va vào, hắn vẫn đứng vững vàng như núi.
Không ai biết rằng nhi tử út nhà họ Vệ vốn dĩ cực kỳ ghét người lạ đến gần chứ đừng nói đến việc để họ va vào mình.
"Có chiếc đèn lồng nào khiến nàng thích không?”
Hắn hỏi Tô Tiểu Tiểu.
Tô Tiểu Tiểu đã quen với mối quan hệ cứ ở chung sẽ châm chọc nhau của Vệ Đình với nàng, giờ đây hắn đột nhiên ăn nói nhẹ nhàng... Nàng gãi gãi đầu.
"Để làm gì?"
"Hả?" Vệ Đình sửng sốt.
Cái gì để làm gì?
Không phải là hắn vừa mới hỏi nàng có muốn cái đèn lông nào không à?
Biểu hiện này của nàng ấy có nghĩa gì?
Tô Tiểu Tiểu cảnh giác nhìn hắn: "Có phải chàng muốn lấy lại tiền sử dụng trong nhà không?”
Vệ Đình: Cái này ở đâu ra, tại sao lại liên quan đến chỉ tiêu trong nhà rồi?
Lúc hắn cố gắng cư xử giống một người tốt, thì lại không có ai tin hắn?