Chuong 687: Tieu Tieu Ra Tay 1
Chuong 687: Tieu Tieu Ra Tay 1Chuong 687: Tieu Tieu Ra Tay 1
Hồ Bích Van hu hu nói: "Ngươi sai rồi, Tần tiểu thư, ta thật đúng là so đo, ta chờ nàng khiến Nhân Tâm Đường Hồ gia trên đường Trạng Nguyên chúng ta biến mất như thế nào!"
"Cô nương..." Tuy lão bản hiệu thuốc sốt ruột cửa hiệu mặt tiền rời tay nhà mình, nhưng rốt cuộc không phải gì người đại gian đại ác.
Ông ấy khuyên nhủ: "Đừng đối nghịch với Hồ gia, ngươi làm không được đâu."
Lý Bảo Nhân không hé răng.
Mới vừa nghe thấy hai người bọn họ trị liệu vị hầu gia nào đó, ông ấy còn mừng thầm, mình là gặp gỡ quý nhân, nào biết quay đầu hai người đã đắc tội Hồ gia.
Được rồi, cũng đừng khuyên.
Ba tháng sau, ông ấy chờ tới để làm ăn với hai người bọn họ.
Không phải bán chính là thuê.
Trên đường trở về, Phù lang trung muốn nói lại thôi.
Nhưng Tô Tiểu Tiểu đã mở miệng: "Năm đó phụ thân ngươi là bởi vì phạm vào chuyện gì mà rời kinh?”
Chuyện có quan hệ với phụ thân hắn ta, hắn ta vốn nên dấu ở trong bụng.
Nhưng không thể nói vì sao, hắn ta chính là có một tin tưởng mạc danh với nàng.
Hắn ta nói: "Mười mấy năm trước, phụ thân ta đi Chiêu Dương Điện bắt mạch cho Thái hoàng thái hậu, đêm đó trở về, sắc mặt của ông ấy không tốt. Ta hỏi ông ấy làm sao vậy, ông ấy nói không có việc gì, chỉ là quá mệt mỏi. Nhưng không đến mấy ngày, phụ thân ta đã 'uống thuốc độc tự sát, nương ta và ta mang theo quan cữu của phụ thân ta về quê, để phụ thân ta xuống mồ vì an. Phụ thân ta là đại phu, ông đều có thể khiến chính mình nhìn qua giống người chết, tránh thoát kiểm tra thật mạnh, chúng ta thuận lợi đến Thanh Châu."
Tô Tiểu Tiểu hỏi: "Người chứng kiến trừ các ngươi, chỉ có Tuệ Giác sư thái sao?"
Phù lang trung nói: "Không sai, sở dĩ chúng ta có thể ở Thanh Châu dàn xếp xuống, ít nhiêu lão nhân gia bà ấy âm thầm hỗ trợ."
Tô Tiểu Tiểu sờ cằm: "Ta vẫn luôn rất tò mò, đến tột cùng Tuệ Giác sư thái là thân phận cỡ nào? Bộ dáng hình như rất lợi hại."
Phù lang trung lắc đầu: "Kỳ thật ta cũng không rõ ràng thân phận ở thế tục của bà ấy lắm. Ngươi đừng nhìn ta có phụ thân làm thái y, nhưng tư chất của ta ngu dốt, không thể thi vào Thái Y Viện, cơ hội từng trải không quá nhiều. Khẳng định nương ta biết đến, chỉ là bà ấy cũng không nói cho ta. Có lẽ, bà là muốn bảo vệ ta, biết quá nhiều, có khi đều không phải là một chuyện tốt."
Một câu cuối cùng, Tô Tiểu Tiểu là đồng ý. Về phần nói tư chất ngu dốt, Tô Tiểu Tiểu cũng không cho rằng như vậy.
Trên đời này, có ít người thiếu niên thành danh, có người có tài nhưng thành đạt muộn, không thể quơ đũa cả nắm.
Tô Tiểu Tiểu hỏi: "Ngươi mới vừa nói, là Hồ Cửu Sinh bán đứng phụ thân ngươi?"
Phù lang trung nhớ lại nói: "Ngày ấy, vốn nên là Hồ Cửu Sinh đi bắt mạch cho Thái hoàng thái hậu, ông ta ăn gì đó bị bụng, phụ thân ta mới thay thế ông ta đi."
Tô Tiểu Tiểu sờ cằm: "Cho nên phụ thân ngươi... Là thay Hồ Cửu Sinh gánh nợ?"
Phù lang trung thở dài: "Không biết có tính gánh hay không. Phụ thân ta vốn tính nói dối cái gì mình cũng không khám ra, là Hồ Cửu Sinh nói với viện phán đại nhân ngay lúc đó, phụ thân ta vẫn luôn có quen ghi y án. Phụ thân ta tự biết tránh không khỏi, lúc này mới quyết định giả chết rời kinh."
Tô Tiểu Tiểu rất buồn bực: "Tra ra cái gì, lại rước lấy họa sát thân?"
Vẻ mặt Phù lang trung phức tạp: "Ta cũng nhìn lén y án trước khi phụ thân ta tiêu hủy mới biết được, một trang giấy kia không viết người bệnh là ai, cũng không ký lục canh giờ, nhưng ta biết, đó chính là Chiêu Dương Điện. Cả tờ giấy chỉ viết hai chữ."... Hi mạch.