Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng (Dịch Full)

Chương 684 - Chuong 689: Tieu Tieu Ra Tay 3

Chuong 689: Tieu Tieu Ra Tay 3 Chuong 689: Tieu Tieu Ra Tay 3Chuong 689: Tieu Tieu Ra Tay 3

Ba người cười tà, quay đầu lại nhìn cửa phòng đóng chặt.

Giây tiếp theo, một chủy thủ lạnh băng để ở trên cổ một người trong đó.

Cổ người nọ chợt lạnh: "Ngươi..."

Gã ta không có cơ hội mở miệng.

Tô Tiểu Tiểu một đao ngang cổ họng.

Hai người khác nhận thấy được có người xâm nhập thì thời gian đã muộn.

Chuôi đao Tô Tiểu Tiểu xoay tròn, lưỡi dao chiết xạ ra tia lạnh lẽo hiện lên khuôn mặt của hai người.

Hai người đều không kịp phản kháng, ngã thẳng xuống mặt đất.

Tô Tiểu Tiểu một chân đá văng cửa phòng, đi lên trước, bắt lấy cổ áo Đao Ba Nam, đang muốn một đao cắt cổ.

Nàng nhìn nữ nhân trên giường đệm hoảng sợ không thôi, chuôi đao xoay lại, khuỷu tay hung hăng đánh trúng đỉnh đầu gã.

Hai mắt Đao Ba Nam trợn tròn, bất tỉnh nhân sự.

Tô Tiểu Tiểu ném gã ở trên mặt đất như ném bao tải.

Tô Tiểu Tiểu nhìn về phía nữ nhân trên giường đệm.

Chính mình không hoa mắt, quả thật là Thái hoàng thái hậu.

Tô Tiểu Tiểu tới kịp thời, y phục của Thái hoàng thái hậu là hoàn chỉnh, áo choàng bị kéo xuống.

Tô Tiểu Tiểu đi qua, cầm lấy áo choàng choàng vào trên cơ thể hơi phát run của bà ấy.

Bà ấy mở to nước mắt mông lung nhìn Tô Tiểu Tiểu.

Không biết có phải rút đi cung trang thay váy lụa hay không, bà ấy như chính là một nữ tử dân gian bình thường.

Tuy nói như vậy rất là hoang đường, nhưng Tô Tiểu Tiểu cảm thấy mình không phải đang nhìn Thái hoàng thái hậu, mà là đang nhìn một con nai con bị kinh hách.

Tô Tiểu Tiểu buộc lại dải lụa áo choàng cho bà ấy, giọng nói không khỏi vài phần dỗ hài tử: "Thái hoàng thái hậu, không sao chứ."

Thái hoàng thái hậu không nói chuyện.

Tô Tiểu Tiểu nhớ tới còn có một người nam nhân, như là thủ lĩnh của đám người này, võ công và tính cảnh giác bốn người háo sắc này không thể so.

Vì thế Tô Tiểu Tiểu nói với bà ấy: "Chúng ta rời khỏi nơi này trước." Thai hoang thai hau hoi gat dau.

Tô Tiểu Tiểu dẫn theo bà ấy ra tòa nhà.

Các nàng chân trước mới vừa đi, tên nam tử kia đã trở lại.

Hắn ta nhìn thi thể cả viện, đáy mắt hiện lên kinh giận.

"Tất cả đều là một đao cắt cổ... Kinh thành có cao thủ như vậy từ lúc nào?"

Ra khỏi phòng, Tô Tiểu Tiểu cầm lấy bát nóng đặt ở trên bàn đá, dẫn theo Thái hoàng thái hậu rời khỏi tòa nhà này.

Tô Tiểu Tiểu đi ở phía trước, Thái hoàng thái hậu không nói một lời mà đi theo, cũng không ra lệnh để Tô Tiểu Tiểu đưa bà ấy hồi cung.

Tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp?

Chẳng lẽ bà ấy muốn về nhà với mình?

Đây chính là Thái hoàng thái hậu...

Tô Tiểu Tiểu suy nghĩ, dừng bước chân lại, xoay người lại nhìn về phía bà ấy.

Ở trong hoàng cung, tuy bà ấy không vênh mặt hất hàm sai khiến với người, nhưng lại thuộc về thân phận Thái hoàng thái hậu, cho người ta cảm giác lạnh nhạt xa cách với cao cao tại thượng.

Trước mắt cũng không biết có phải bị quá nhiều kinh hách hay không, sắc mặt bà ấy hơi trắng bệch, có vẻ yếu ớt lại đáng thương.

Tô Tiểu Tiểu hỏi: "Hiện tại ta... Đưa người hồi cung?”

Thái hoàng thái hậu lại không nói.

Được, tám phần là chuôn êm ra.

Tô Tiểu Tiểu không hỏi vì sao bà ấy ra cung.

"Đi thôi." Tô Tiểu Tiểu nói.

Thái hoàng thái hậu nhìn bóng dáng Tô Tiểu Tiểu, ánh mắt giật giật, rốt cuộc vẫn đi theo.

Hai người đi vào một tòa đình viện sạch sẽ, Tô Tiểu Tiểu đẩy cửa ra, nói với bà ấy: "Vào đi thôi."

Thái hoàng thái hậu sửng sốt.

Tô Tiểu Tiểu: Vẻ mặt này là gì?

Tô Tiểu Tiểu hỏi: "Người cho rằng vừa rồi ta là muốn đưa người hồi cung?"

Thái hoàng thái hậu hơi gật đầu.
Bình Luận (0)
Comment