Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng (Dịch Full)

Chương 725 - Chuong 731: Toan Luc Nghi Cach Cuu Vien 3

Chuong 731: Toan Luc Nghi Cach Cuu Vien 3 Chuong 731: Toan Luc Nghi Cach Cuu Vien 3Chuong 731: Toan Luc Nghi Cach Cuu Vien 3

"Nếu bổn điện hạ cũng đồng ý thì sao?"

Vẻ mặt Tiêu Trọng Hoa nghiêm nghị đi tới.

Bên người hắn ta đi theo Cảnh Dịch, vậy không kỳ quái.

Kỳ quái chính là, Vệ Đình lại cũng tới.

Nhìn thấy người quăng tám sào cũng không tới xuất hiện, Trương đại nhân nghi ngờ mình nhìn lầm rồi.

Vệ Đình cũng không nhìn Trương đại nhân, đi thẳng đến bên người Tô Tiểu Tiểu.

"Nhị Cẩu ở đâu?"

Hắn hỏi.

Tô Tiểu Tiểu chỉ vị trí Nhị Cẩu.

Vệ Đình ngưng thần nghe hô hấp của Tô Nhị Cẩu, ánh mắt sắc bén đảo qua tầng tầng núi non trùng điệp, ở trong đầu tính toán một chút, gật đầu: "Đầu gỗ kia, xác thật không thể động."

Nghe được Vệ Đình nói như vậy, vẻ mặt Tiêu Trọng Hoa đã kinh ngạc, lại phức tạp.

Tuy không muốn, nhưng cũng không thể không thừa nhận, Vệ Đình tuyệt đối không thể tính Sai.

Lúc này thân phận của hoàng tử Tiêu Trọng Hoa nhấ lên công dụng.

Trương đại nhân làm theo, lấy dây thừng và công cụ tới, ở dưới chỉ huy của Vệ Đình, dời từng tấm ván gỗ, cây gậy trúc các loại vật nặng ra.

Võ công Cảnh Dịch cao, sức lực lớn, gặp được khó nâng hoặc góc độ xảo quyệt, hắn ta tự thân xuất mã.

Sắc trời dần tối xuống, thi cứu khó khăn tăng lớn.

Tiêu Trọng Hoa cho người đốt cây đuốc ở bốn phía.

Nhưng ánh lửa chỉ có thể chiếu sáng mặt ngoài, căn bản không thấy rõ cảnh tượng bên trong hố.

Vệ Đình và Tô Tiểu Tiểu lại không hoảng loạn chút nào.

Bởi vì, hai người sớm nhớ kỹ mỗi một cây gỗ trong đầu, vị trí của mỗi một tấm ván gỗ với mỗi một cây gậy trúc đứt gãy.

Giám sinh thứ nhất bị cứu lên kia máu chảy không ngừng, hai chân mất đi tri giác.

Cậu ta đã hôn mê.

Người công bộ vội vàng đưa cậu ta đi y quán phụ cận.

Rất nhanh, người thứ hai, thứ ba, thứ tư... Năm giám sinh Quốc Tử Giám đều được cứu lên, bị đè ở phía dưới chỉ còn lại Tô Nhị Cẩu và Tần Vân.

Trương đại nhân ngượng ngùng hỏi: "Trước cứu..."

"Tô Nhị Cẩu."

Mấy người trăm miệng một lời.

Vẻ mặt Trương đại nhân mộng bức.

Không phải, tiểu nha đầu và Tô đại công tử nói cứu Tô Nhị Cẩu cũng thôi, dù sao cũng là thân nhân.

Vệ đại nhân, Cảnh tiểu hầu gia, hai ngươi là làm sao vậy?

Tấm ván gỗ trên người Tô Nhị Cẩu không được dịch tốt, cần phải có người đi xuống, nâng tấm ván gỗ, bằng không động vào nơi nào, tấm ván gỗ đều sẽ rơi xuống xé rách khí quản Tô Nhị Cẩu.

Vấn đề mới tới.

Ai có thể đi xuống?

Khe hở giữa những bó củi đó quá nhỏ, cơ thể của Vệ Đình và Tiêu Trọng Hoa cũng không thích hợp, Tô Tiểu Tiểu cũng không thích hợp.

Công Bộ lại có mấy tiểu lại mảnh khảnh, nhưng bọn họ đã sớm không còn thể lực, căn bản là không thể nào nâng tấm ván gỗ dày nặng kia.

"Ta đi xuống." Cảnh Dịch không cần nghĩ ngợi đi ra.

Năm nay hắn ta mười bảy, cơ thể thiếu niên mảnh khảnh cao dài hơn nam tử thành niên.

Vì cố gắng giảm bớt cọ xát và va chạm giữa tấm ván gỗ, Cảnh Dịch cởi áo choàng trên người, áo trong... Cũng cởi, chỉ mặc một cái quần dài.

Lỗ tai hắn ta ửng đỏ không dám nhìn Tô Tiểu Tiểu.

Vệ Đình lấy một cái dây thừng, đưa một chỗ khác dây thừng cho hắn ta.

"Ta bắt lấy, ngươi đi xuống."

Cảnh Dịch gật đầu, không từ chối Vệ Đình.

Bởi vì bất kì một đầu gỗ nơi này đều không thể thừa nhận sức nặng, mặt đất cũng không thể thừa nhận chấn động hắn ta nhảy, hắn ta chỉ có thể thông qua dây thừng thả mình xuống.

Phía dưới đã đen nhánh một mảnh.

Hắn ta theo hô hấp tìm được vị trí Tô Nhị Cẩu.

Tô Nhị Cẩu đổ máu, hắn ta ngửi thấy được mùi máu tanh nồng đậm, duỗi tay cũng chạm vào vết máu dính nhớp.
Bình Luận (0)
Comment