Chuong 732: Nua Dem Phuc Kich 1
Chuong 732: Nua Dem Phuc Kich 1Chuong 732: Nua Dem Phuc Kich 1
Động tác của hắn ta càng thật cẩn thận.
Hắn ta tìm một điểm dừng chân thích hợp.
Kế tiếp, hắn ta chỉ dùng nâng tấm ván gỗ lên, cầm dây trói tròng lên tấm ván gỗ, Tô Nhị Cẩu là có thể được cứu trợ.
Tấm ván gỗ còn mặng hơn trong tưởng tượng của mọi người rất nhiều, nguyên nhân là phía dưới nó là đinh sắt và ván sắt, mà từ góc độ phía trên căn bản không nhìn thấy.
Lúc này, Cảnh Dịch cũng may mắn là chính mình xuống dưới, đổi lại là những người Công Bộ đó, cho dù là không mất sức lực cũng căn bản không dịch đi được.
Tô Tiểu Tiểu quỳ gối bên cạnh xem: "Cảnh Dịch, để ý khí quản của Nhị Cẩu, nó chống được cực hạn."
"Được.
Một bàn tay Cảnh Dịch đẩy tấm ván gỗ, không cho nó tiếp tục đè vào Tô Nhị Cẩu, một cái tay khác, lấy từng tấm ván gỗ lên.
Rốt cuộc, trọng lượng đè ở ngực Tô Nhị Cẩu biến mất.
Cậu có được hô hấp đã lâu.
"Cảnh Dịch, như thế nào?" Tô Tiểu Tiểu hỏi.
Cảnh Dịch đáp: "Tấm ván gỗ nâng lên, hình như Nhị Cẩu đổ máu, cần mau chóng đi lên."
Vệ Đình nói: "Ngươi tròng dây thừng lên tấm ván gỗ."
Cảnh Dịch gật đầu.
Cứ việc căn bản nhìn không thấy trên người.
Không gian phía dưới vô cùng chật hẹp, lại không thể đè đến Tô Nhị Cẩu, biên độ động tác của hắn ta có hạn, yêu cầu với lực đạo cũng lớn hơn nữa.
May mà sức lực và võ công của hắn ta là không giả, hắn ta thành công vòng dây thừng lên tấm ván gỗ.
"Được rồi!" Hắn ta nói với Vệ Đình.
Vệ Đình túm chặt dây thừng.
Một tấm ván gỗ nguy hiểm nhất đã được cố định, có thể dịch tấm ván gỗ và cây gậy trúc bên trên.
Người Công Bộ tiếp tục khuân vác.
Tô Tiểu Tiểu tìm một cây dây thừng, cũng chuẩn bị đi xuống.
Nàng muốn nhìn tình huống của Tô Nhị Cẩu, có gãy xương hoặc chỗ khác không thể tùy ý hoạt động hay không, lại quyết định dùng loại phương thức nào đưa Tô Nhị Cau lên.
Vệ Đình nhíu mày nói: "Đây không giống nên bình thường, bình nền thường không sâu như vậy, ngươi cẩn thận một chút."
Tô Tiểu Tiểu gật đầu.
Nàng cuốn dây thừng ở phần eo của mình, lại tìm người Công Bộ muốn một cái đèn dầu.
Trong tay Vệ Đình đã nắm một dây thừng, người Công Bộ lại không một người có thể ra tay, không thể trông cậy vào Trương công tử yếu ớt kia.
"Cho ta đi." Tiêu Trọng Hoa đã đi tới, vươn tay, giao một chỗ khác dây thừng của Tô Tiểu Tiểu cho hắn ta.
"Phù Tô."
Vệ Đình ra lệnh một tiếng.
Ám vệ lắc mình mà ra.
Tiêu Trọng Hoa co rút khóe miệng.
Ám vệ bắt được dây thừng Tô Tiểu Tiểu, thả Tô Tiểu Tiểu xuống.
Hắn ta tới gân Vệ Đình nhỏ giọng nói: "Thiếu gia, cứ như vậy thật sự bại lộ ta được chứ?”
Vệ Đình lạnh nhạt nói: "Ngươi nắm dây thừng."
Am vệ: "A."
Thiếu gia ngài thật sự là nửa điểm cơ hội biểu hiện đều không cho Tiêu Trọng Hoa.
Tô Tiểu Tiểu từ khe hở bó củi chui qua, chui một lần lại một lần, vô cùng may mắn chính mình giảm béo, nếu không mình vẫn là tiểu mập mạp 200 cân kia, sợ là cho dù như thế nào cũng không chui duoc xuống.
"Để ý."
Khi nàng rơi xuống đất, Cảnh Dịch đỡ nàng.
Tuy tấm ván gỗ là được cắm chặt, nhưng vì cẩn thận, Cảnh Dịch vẫn dùng một bàn tay nâng tấm ván gỗ.
"Ta không sao." Tô Tiểu Tiểu nói.
Phía sau Cảnh Dịch là một khe lõm dựng lớn lên, hắn ta nhường ra sau một bước.
Tô Tiểu Tiểu quỳ xuống ở trước mặt Tô Nhị Cẩu, đặt đèn dầu ở bên cạnh.
Nàng sờ cái trán Tô Nhị Cẩu: "Nhị cẩu, có thể nghe thấy ta nói chuyện sao?"
Tô Nhị Cẩu suy yếu mà ừ một tiếng.
Tô Tiểu Tiểu lại nhẹ nhàng sờ cổ họng của cậu, cổ họng bị kéo thời gian quá dài, sợ xuất hiện hầu bộ co rút.