Chuong 741: Tien Trien 1
Chuong 741: Tien Trien 1Chuong 741: Tien Trien 1
Tô Tiểu Tiểu dam một chân lên ghế, bá khí thổ phi ap vào trước mặt: "Xem ra, không cho ngươi cứng rắn, ngươi sẽ không ngoan ngoãn đi vào khuôn khổi"
Đây là tư thế nữ lưu manh gì?
Vẻ mặt Tần Thương Lan một lời khó nói hết.
Chẳng lẽ nói... Vệ Đình vẫn luôn bị tôn nữ nhà mình "Khi dễ"? Vệ Đình mới là bị ép?
Bóng dáng hai người bị ánh nến phóng ra ở trên cửa sổ giấy, Tô Tiểu Tiểu hiện bản sắc ác bá, kéo lưng quân người nào đó—
Tần Thương Lan không nỡ nhìn thẳng.
Chờ Tô Tiểu Tiểu xử lý xong thương thế của Vệ Đình và Tô Nhị Cẩu đi vào đại đường, Tần Thương Lan không đành lòng nói một câu: "Cao thấp là vì nhị cẩu bị thương, ngươi kiêm chế... Đám người khỏi hẳn lại bắt nạt."
Tô Tiểu Tiểu: "..."
Đêm nay y quán quá nhiều người bệnh, Phù lang trung một đại phu không lo liệu hết quá nhiều việc, Tô Tiểu Tiểu cũng không có thời gian để thở, lại ngay sau đó đi trị thương cho người bệnh khác.
Nhìn bóng dáng nàng bận rộn, trong lòng Tan Thương Lan cảm khái vạn phần.
Hoa Âm đã từng muốn làm, lại không thể làm thành, tiểu nha đầu lại làm được.
Nhưng ông ấy cảm thấy vui mừng đồng thời cũng cảm thấy một trận chua xót khó có thể nói hết.
Hài tử người nghèo sớm làm đương gia.
Đến tột cùng là nàng ăn bao nhiêu khổ, mới có thể trở nên một mình đảm đương một phía như thế?
Sau khi Tô Ngọc trở về đi hẻm Lê Hoa báo tin cho lão hầu gia và Tô Thừa trước, hai người lập tức ôm hài tử ngủ say lại đây.
Lão hầu gia vào phòng.
Trong lòng ông ấy ôm...
Ông ấy cúi đầu đếm xoáy tóc hài tử.
Một cái.
Ừ, Đại Hổ.
Nhị Hổ Tiểu Hổ phân biệt ở chỗ đó Tô Thừa và Tô Ngọc, hai người bọn họ không nhanh bằng ông ấy, ông ấy thi triển khinh công lại đây.
Ông ấy cổ quái nhìn Tân Thương Lan ngồi ở cửa bậc thang, gấp không chờ nổi đi vào xem Tô Nhị Cẩu.
Mới vừa liếc mắt nhìn một cái, vẻ mặt khiếp sợ lui ra, nói với Tần Thương Lan: "Sao tiểu tử Vệ gia kia cũng ở đây?"
Tần Thương Lan cho ông ấy một đôi mắt cạn lời.
Lão hầu gia như mới tỉnh ở trong mộng: A, hắn là nữ tế Thừa Nhi nhặt về nhà, đã quên."
Vệ Đình và Tô Nhị Cẩu đều treo ngược bình, Tô Nhị Cẩu ngủ rồi, Vệ Đình cứ việc mất máu quá nhiều, nguyên khí đại thương, lại vẫn duy trì cảnh giác của một võ tướng nên có.
Mới vừa rồi tiến vào chính là Trấn Bắc Hầu.
Nếu nửa năm trước, Tan Thương Lan và Trấn Bắc Hầu là người hắn không thể thả lỏng cảnh giác nhất.
Nhưng hiện giờ —
Hắn nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Lão hầu gia ôm Đại Hổ ngồi xuống ở bên người Tần Thương Lan: "Nhị Cẩu không sao chứ?"
Tần Thương Lan lắc đầu: "Tạm thời không ảnh hưởng tính mạng."
Lão hầu gia hỏi: "Cái gì gọi là không ảnh hưởng tính mạnh?"
Tần Thương Lan nói: "Đầu cắm mấy châm, lông ngực chịu đè ép, không có dấu hiệu gãy xương, nhưng không bài trừ nứt xương rất nhỏ."
Đây là lời Tô Tiểu Tiểu nói.
Lão hầu gia đau lòng hỏng rồi.
"May mắn có Đại Nha." Tần Thương Lan nói: "Ta nhìn thương thế kia của nó, là địa phương rất nguy hiểm, lúc trước quân doanh có binh lính bị thương ở cùng chỗ với nhị cẩu, đã không cứu được."
Đừng nhìn chỉ là mấy kim khâu lại đơn giản, kỳ thật tỷ lệ cảm nhiễm là cực cao.
Bao nhiêu tướng sĩ không phải chết vào chiến tranh, không phải chết vào huấn luyện, mà là chết vào đau xót không thể trị liệu.
Tân Thương Lan nghiêm mặt nói: "Đại Nha đang làm một chuyện rất ghê gớm."
Cô nương gia mở y quán, lúc ông ấy nghe được là không đồng ý, sở dĩ không phản đối, một là ông ấy thua thiệt Đại Nha rất nhiêu, không có lập trường phản đối, hai cũng là luyến tiếc.