Chương 743: Cơn Giận Của Tô Phụ! 1
Chương 743: Cơn Giận Của Tô Phụ! 1Chương 743: Cơn Giận Của Tô Phụ! 1
Tô Mạch khó hiểu: "Bệ hạ đang độ tuổi xuân, hiện giờ tranh đấu, có phải quá sớm hay không? Sẽ không sợ bệ hạ biết được, mặt rồng giận dữ sao?"
Cảnh Tuyên Đế còn trẻ, mấy nhỉ tử ở phía dưới đấu tới đấu đi, như thế nào? Là đang trù ông ta phụ hoàng này sớm đi gặp tiên đế sao?
Lão hầu gia nói: "Loại chuyện này, chỉ cân có một người ngồi không yên, mấy huynh đệ còn lại cũng sẽ trở nên thiếu kiên nhẫn."
Tô Mạch nhìn lệnh bài bị Tân Thương Lan cầm ở trong tay cẩn thận nghiên cứu: "Cho nên người ngồi không yên trước này, đến tột cùng là ai?"
Phủ Hộ Quốc Công.
Tần Vân bị đưa về sân của mình.
Thương thế của cậu ta cực kỳ nghiêm trọng, vốn Tần Yên Nhiên tính trực tiếp đi Nhân Tâm Đường, nhưng tới nơi đó, phát giác Nhân Tâm Đường kín người hết chỗ.
Nàng ta đành phải mang Tần Vân về phủ trước.
Tần Giang nghe tin mà biết.
Từ khi bị Vệ Đình quăng ngã gãy xương sườn, ông ta vẫn luôn tĩnh dưỡng ở trong phủ, không hỏi đến bất kì chuyện gì của nhi nữ, xác thật không nghĩ tới mình chỉ là một tháng không nhìn chằm chằm nhi tử, khiến cho cậu ta ra đường rẽ như thế.
Nhìn nhi tử người đầy là máu, Tần Giang trong cơn giận dữ: "Ai làm?”
Tần Yên Nhiên nức nở nói: "Tô Nhị Cẩu... Tô Đại Nha..."
Thương thế của Tần Vân một nửa là Tô Nhị Cẩu đánh, một nửa kia là làm những bó củi đó đè.
Chẳng qua, ở trong mắt Tần Yên Nhiên, đầu sỏ gây tội chính là Tô Nhị Cẩu, trách nhiệm tiếp theo là Tô Đại Nha thấy chết mà không cứu.
Tần Giang lập tức gọi tới một người hầu: "Lay thiệp của ta, đi hoàng cung mời Hồ thái y!"
Người hầu đi.
Tần Giang hỏi Tần Yên Nhiên: "Rốt cuộc sao lại thế này?”
Tần Yên Nhiên nói tin tức nghe được từ trong miệng vài vị giám sinh Quốc Tử Giám kia và bộ phận quan viên bị thương, kết hợp suy nghĩ của mình nói với phụ thân.
"Đệ đệ hắn... Liên tiếp có hại ở trong tay Tô Nhị Cẩu, sau khi Tô Nhị Cẩu đi học, lại đoạt thân phận tiểu công gia của đệ đệ, người ban đầu giao hảo với đệ đệ tất cả đều không lui tới với đệ đệ. Trong lòng đệ đệ khó chịu, vì thế gọi Tô Nhị Cẩu ra ngoài, tính cho hắn một giáo huấn. Con nghĩ, đệ đệ hẳn là chỉ muốn hu dọa Tô Nhị Cẩu, không phải thật sự làm cái gì Tô Nhị Cẩu, nhưng Tô Nhị Cẩu hạ tay tàn nhẫn với đệ đệ."
"Sau đó, tòa gác mái bỏ đi kia đổ, đệ đệ và Tô Nhị Cẩu bị chôn ở phía dưới, bọn họ chỉ cứu Tô Nhị Cẩu, cố ý kéo dài cuối cùng mới đưa đệ đệ lên..."
"Đệ đệ bị thương nghiêm trọng như thế, nhưng không ai trị liệu cho hắn, ta đi cầu Tô Đại Nha, bảo nàng trị cho đệ đệ, nàng lại đánh ta một cái tát..."
Nói đến chỗ thương tâm, nàng ta rơi lệ.
Cũng không phải nàng ta cố ý nói dối, trong lòng nàng ta cho rằng chân tướng chính là như vậy.
Tần Giang tức điên, nắm tay siết đến chấn động răng rắc.
Đều nói người đi trà lạnh, người khác còn chưa đi đâu, một đám đều khi dễ đến trên đầu bọn hol
"Ba ngày sau... Ba ngày sau chính là ngày ta và Tô Thừa tranh đoạt binh quyền... Ta sẽ khiến ông ta trả giá đại giới vì nhi tử của mình!"
Hai người phụ tử đang nói chuyện, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một trận ầm ï.
"Các ngươi không thể đi vào!"
"Bảo tiểu súc sinh kia lăn ra đây!"
Là tiếng của Tô Thừa.
Khi Tô Ngọc đi tìm Tần Thương Lan và lão hầu gia, chỉ nói Tô Nhị Cẩu bị đè ở dưới gác mái sụp xuống, chờ Tô Thừa đi rồi, cậu ấy mới nói với Tần Thương Lan là Tần Vân mang người di ra ngoài.
Nhưng Tô Thừa lại không ngốc, ông đi Đệ Nhất Đường nhìn nhi tử, tùy tiện nói mấy câu với mấy giám sinh Quốc Tử Giám bị thương kia, đã hỏi ra Tần Vân.
"Tần Vân? Tần Vân nào?" Lúc ấy Tô Thừa hỏi.