Chương 75: Ngủ Nhờ 1
Chương 75: Ngủ Nhờ 1Chương 75: Ngủ Nhờ 1
Đường và muối thời cổ đại đều là những thứ quý hiếm, đằng sau chúng là một chuỗi sản nghiệp quyền quý đồ sộ, một khi nàng bán đường giá thấp dẫn đến nhiễu loạn chợ đường, chắc chắn sẽ trở thành mục tiêu của mọi người chỉ trích.
Trước khi có đủ năng lực, nàng sẽ không làm như vậy.
"Lý đại gia, Tiên đại nương, ta về trước đây."
"Đi đi." Lý lão đầu nói.
Tiền thị len lén liếc mắt một cái.
Tô Tiểu Tiểu buồn cười xách giỏ rời khỏi vườn rau.
Người mập luôn có tâm hồn rộng rãi, cho nên nàng không tức giận.
Sau khi về đến nhà, Tô Tiểu Tiểu lấy rau ra, trả lại rổ cho hai phu thê Lý lão đầu.
Cái giỏ nặng trịch, phía trên phủ một miếng vải bông sạch sẽ.
Sau khi nàng đi, Tiền thị mở ra xem thì ra là sáu cái bánh bột ngô và hai miếng thịt lớn.
Tiền thị hít một ngụm khí lạnh!
Tô Thừa đã làm xong quải trượng, gọi Vệ Đình lại đây, bảo hắn thử quải trượng ở hậu viện.
Phải nói là Tô lão phụ đối với tế tử này thật tốt.
Không biết đến ngày hắn rời đi, Tô lão phụ có hộc máu hay không.
Tô Nhị Cẩu đã đi dạo quanh oa nhi, lúc này đang lên cửa thôn múc nước.
Ba nhóc con không ngoan ngoãn ngủ trưa, trượt xuống giường, đi sang phòng bên cạnh.
Bọn họ đến bên ngoài cửa sổ của phòng nhỏ ở gian hai.
Hôm nay Ngưu Đản không ăn trứng nước đường, gia gia của hắn ta Lưu Sơn hôm qua di ăn cỗ ở thôn sau, đã mang cho hắn ta nửa bát đậu phộng và một khối kẹo mạch nha.
Hắn ta ăn một viên đậu phộng, liếm một miếng kẹo mạch nha.
"Biết đây là gì không?”
Hắn ta nhìn ba nhóc con thèm ăn.
"Đậu phông!" Hắn ta lại giơ nữa cục đường đã liếm nửa chừng lên: "Kẹo mạch nhai"
"Không cho các ngươi ăn! Thèm chết các ngươi! Liu liu!"
Ba nhóc con nháy mắt mấy cái, rồi lủi thủi đi.
"HừiI" Ngưu Đản hừ mũi một tiếng, tiếp tục liếm kẹo mạch nha.
Đột nhiên, ba nhóc con quay lại.
Trong tay mỗi người có thêm một chuỗi kẹo hồ lô lấp lánh. Nhìn thấy kẹo hồ lô, Ngưu Đản tron tròn mắt!
Ba nhóc con bắt đầu liếm kẹo hồ lô, liếm một lúc không đã, bắt đầu dùng răng nhỏ cắn.
Ngưu Đản nhất thời cảm thấy kẹo mạch nha trong tay không còn ngon nữal
Ba nhóc con ăn xong kẹo hồ lô, lại ve nhà lấy một chén bánh rán vừng chiên và bánh gối chiên, nhìn vê phía Ngưu Đản ăn từng cái một.
"Ô oa..."
Ngưu Đản bị thèm ăn đến mức khóc lên!
Tô Tiểu Tiểu đang ngồi ở sau bếp mài dao, thì tiếng mắng chửi của Đại Ngô thị vọng ra từ bếp bên cạnh.
"Ngươi tự mình ăn không đủ, lại còn ba ngày hai bữa chạy về nhà từ mẫu lấy đồ! Có ai làm dâu như ngươi không? Trong bụng không đẻ được một thằng nhi tử! Toàn là đồ thường tiên hàng!"
"Ăn! Ăn! Cả ngày chỉ nghĩ đến ăn!"
Phía trước là đang mắng Tiểu Ngô Thị, câu sau có lẽ là đang mắng hai khuê nữ của Tiểu Ngô Thị.
Hai khuê nữ bị mắng đến khóc.
"Khóc khóc! Nhà không có Tang!" Đại Ngô thị không kiên nhẫn vung bàn tay, hung hăng quất lên người hai tôn nữ vài cái.
Tiểu Ngô Thị dùng thân mình ngăn lại, cũng trúng vài cái.
"Ô oa..."
Ngưu Đản ở phòng trước cũng khóc, thật sự là cấp bậc tang lễ.
Đại Ngô thị biến sắc: "Ngưu Đản, sao vậy?"
Đại Ngô thị không thèm để ý giáo huấn mẫu nhi Tiểu Ngô Thị, vội vàng đi phòng trước dỗ tôn tử bảo bối.
Tô Tiểu Tiểu tiếp tục mài dao.
Ước chừng nửa canh giờ sau, Tiểu Ngô Thị mở cửa sau bếp, định ra ngoài hít thở không khí.
Nàng ấy nhìn thoáng qua thấy Tô Tiểu Tiểu đang ngồi mài dao trong tuyết.
Không biết có phải lo lắng tiếng động vừa rồi khiến Tô Tiểu Tiểu nghe thấy hay không, nàng ấy có chút xấu hổ.
Bên cạnh Tô Tiểu Tiểu đặt vài cân sườn và một số rau vừa hái từ trong đất về.