Chương 76: Ngủ Nhờ 2
Chương 76: Ngủ Nhờ 2Chương 76: Ngủ Nhờ 2
Tiểu Ngô Thị lặng lẽ bước lên trước, ngồi xổm xuống giúp Tô Tiểu Tiểu nhặt rau.
Tô Tiểu Tiểu không hỏi Tiểu Ngô Thị đã xảy ra chuyện gì, cũng không cự tuyệt Tiểu Ngô Thị hỗ trợ, chỉ khi Tiểu Ngô Thị nhặt xong rau, lại giúp nàng rửa sạch sườn, nàng mới vào nhà lấy ra hai mươi đồng xu cho Tiểu Ngô Thị.
Tiểu Ngô Thị sửng sốt.
"So với đồ ăn, có vẻ như ngươi cần thứ này hơn."
Hốc mắt Tiểu Ngô Thị nóng lên.
Nương nàng ấy bị bệnh, nàng ấy muốn lấy mấy quả trứng gà trở về thăm nương nàng ấy, nhưng lại bị bà bà Đại Ngô thị phát hiện, bổ đầu che mặt mắng một trận.
Nhiều năm qua, nàng ấy vẫn sống như vậy, đã sớm chai lì, nhưng không hiểu sao, trong giây phút Tô Tiểu Tiểu đưa cho nàng ấy đồng xu, đáy lòng nàng ấy xông lên một cỗ ủy khuất khó tả.
Nàng ấy thấp giọng nói: "Ta không phải là người một ngày hai bữa lấy hết đồ về nhà từ mẫu."
Tô Tiểu Tiểu gật đầu: "Ta biết."
Nước mắt Tiểu Ngô Thị tí tách rơi xuống.
Những mối bất bình tích tụ trong nhiều năm, đã nung nấu tín nhiệm của Tô Tiểu Tiểu cho đến khi chúng hoàn toàn bộc phát.
Tối hôm qua ba nhóc con tè nhiều đến nỗi làm ướt hai tấm đệm, hơn nữa lại tuyết rơi không có nắng nên đệm chưa khô hẳn.
Đêm nay, Tô Nhị Cẩu vẫn như cũ chỉ có thể qua ngủ cùng với Tô lão phụ.
Ba nhóc con được như nguyện mà nhận được phúc lợi ngủ nhờ lần thứ ba.
Ba nhóc con hùng dũng oai vệ vẫy tay tạm biệt phụ thân nhà mình, ôm gối nhỏ đi phòng Tô Tiểu Tiểu.
Tô Tiểu Tiểu định nghỉ ngơi, Tô Nhị Cẩu ở cửa hỏi: "Tỷ, ngủ chưa?”
"Chưa, vào đi." Tô Tiểu Tiểu nói.
Tô Nhị Cẩu đến hỏi về công việc ngày mai: "Tỷ, chúng ta đi Cẩm Ký bày sạp, hay là đi thư viện?"
Tô Tiểu Tiểu suy nghĩ nghiêm túc rồi nói: "Đi Cẩm Ký."
Tô Nhị Cẩu: "À"
Tô Tiểu Tiểu mỉm cười nhìn hắn ta: "Đệ muốn đi thư viện sao?"
Tô Nhị Cẩu nói: "Thư viện học sinh nhiều, vào cửa học viện nhất định có thể bán được nhiều hơn so với Cẩm Ký." Tô Tiểu Tiểu mỉm cười: "Cái này cũng không nhất định."
Xung quanh Cẩm Ký toàn là khách hàng chất lượng, bán được giá cao, cũng tiết kiệm thời gian.
Tô Nhị Cẩu lại nói: "Vậy chúng ta bỏ buôn bán ở thư viện sao?"
Tô Tiểu Tiểu nói: "Sẽ không, chỉ là muốn thay đổi hình thức tiêu thụ một chút."
Nhờ có mẫu thân chủ tịch của nàng ở kiếp trước, trong đầu nàng vẫn có một số ý tưởng kinh doanh.
Tô Tiểu Tiểu nói với Tô Nhị Cẩu: "Không còn sớm, đi ngủ đi."
Tô Nhị Cẩu gật đầu: "Vâng, vậy ngày mai tỷ nhớ gọi đệ."
Tô Tiểu Tiểu buồn cười nói: "Ừm”".
Nàng lại cảm giác đệ đệ ngây ngô bán bánh so với lừa bạc còn tích cực hơn?
Tô Nhị Cẩu đi ra ngoài, lại thò đầu vào: "Tỷ, sau này tỷ có thể làm một loại bánh, gọi Bánh Nhị Cẩu không!"
Tô Tiểu Tiểu: "..."
Lúc ngủ Tô Tiểu Tiểu phát hiện ra một hiện tượng thú vị. Tính đến tối nay, ba nhóc con đã ngủ với nàng ba đêm.
Đêm đầu tiên ngủ cạnh nàng là Đại Hổ, đêm thứ hai là Nhị Hổ, tối nay lại là Tiểu Hổ.
Ba đứa trẻ, lại còn biết chế độ luân cương.
Đại Hổ và Nhị Hổ đã ngủ rồi, Tiểu Hổ vẫn cố gắng mở to hai mắt, đầu nhỏ lắc qua lắc lại.
Tô Tiểu Tiểu hỏi thằng nhóc: "Làm sao vậy?"
Tiểu Hổ nói: "Tiểu Hổ, không ngủ."
Thằng nhóc nhỏ nhất, thật vất vả mới đến phiên thằng nhóc ngủ với nương, thằng nhóc không muốn ngủ, phải tỉnh.
Tô Tiểu Tiểu nói: "Sao không ngủ?”
Tiểu Hổ không đáp.
Tô Tiểu Tiểu đâu biết trong lòng thăng nhóc có ý nghĩ gì.
Nàng tắt đèn, nằm xuống bên cạnh Tiểu Hổ, nghiêm túc nói: 'Nhắm mắt lại!"
Tiểu Hổ ngoan ngoãn nhắm mắt lại, nhưng vẫn không ngủ.
"Nương." Tiểu Hổ gọi nàng.
Tô Tiểu Tiểu giả vờ ngủ.