Chương 77: Dinh Người 1
Chương 77: Dinh Người 1Chương 77: Dinh Người 1
Tiểu Hổ gọi ba tiếng rồi không gọi nữa, nếu nghĩ thằng nhóc cuối cùng cũng sẽ đi ngủ thì đó là một sai lâm lớn.
Trong chăn của ba nhóc nhỏ, có một cái túi nhỏ phồng lên.
Chẳng mấy chốc, cái túi đó đã ục ục tiến về phía Tô Tiểu Tiểu.
Tiểu Hổ chui vào ổ chăn của nàng.
Ngủ với nương!
Không nói cho Đại Hổ, Nhị Hổ biết!
Thật trùng hợp, Đại Hổ, Nhị Hổ cũng làm như vậy.
Sáng sớm, Tô Tiểu Tiểu rời giường chuyện thứ nhất lại là tìm hài tử. Một đứa ở đầu giường, một đứa ở cuối giường, đứa còn lại cuộn tròn trong góc.
Sau khi chỉnh ba đứa xong xuôi, Tô Tiểu Tiểu đi vào phòng của Tô lão phụ gọi Tô Nhị Cẩu dậy.
Hôm nay có nhiều việc phải làm, một mình nàng không thể làm hết được.
Lúc Tô Nhị Cẩu từ nhà xí đến bếp, Tiểu Ngô Thị cũng đã ở đó.
Vẻ mặt thằng nhóc kinh ngạc.
Tiểu Ngô Thị cuống quít giải thích: "Ta, ta không có việc gì làm, mới lại đây phụ một tay."
Tô Nhị Cẩu nhìn về phía tỷ tỷ thằng nhóc, thấy tỷ tỷ thằng nhóc không phản đối.
"Ừ.' Thằng nhóc cũng tiếp nhận.
Lúc đầu Tiểu Ngô Thị có chút khẩn trương áy náy, nhưng Tô Nhị Cẩu chỉ vùi đầu làm việc, căn bản không để ý tới nàng ấy, nàng ấy dần dần thả lỏng tâm trí.
Tô Nhị Cẩu chủ yếu làm việc nặng nhọc, Tiểu Ngô Thị giúp rửa rau, thái rau, nhào bột.
Nàng ta làm việc sạch sẽ nhanh nhẹn, Tô Tiểu Tiểu chỉ cần giao việc một lần, nàng ấy liền nhớ kỹ.
Có Tiểu Ngô Thị và Tô Nhị Cẩu trợ thủ... Chủ yếu là Tiểu Ngô Thị, rõ ràng là công việc nhiều gấp đôi so với hôm qua, nhưng vẫn hoàn thành trong cùng một khoảng thời gian.
Tô Tiểu Tiểu rất hài lòng.
"Nương ta tỉnh rồi, ta phải đi qua."
Tiểu Ngô Thị luôn để ý đến động tĩnh ở nhà mình.
Tô Tiểu Tiểu nói: "Được, ngươi cứ đi đi, chờ ta từ trên trấn trở về bàn chuyện tiên công với ngươi.”
Tiểu Ngô Thị lắc đầu: "Ngươi đã cho rồi." Hai muoi d6ng.
Trượng phu Lưu Bình của nàng ấy ở trên trấn làm cu li cho người ta, cả ngày làm lụng vất vả cũng không kiếm được nhiều như vậy, vận khí tốt thì được mười đồng, năm đồng, nhiều lúc chỉ được ăn hai bữa cơm.
'Sáng mai ta lại qua."
Nàng ấy xoay người ra khỏi cửa sau bếp, nghĩ gì đó rồi lại quay lại: 'Không, không lấy tiền công!"
Tô Tiểu Tiểu phì cười một tiếng: "Được."
"Ta cũng sẽ trông đứa nhỏ giúp ngươi."
Nàng ấy lại lén lút quay lại lần thứ hai.
Tô Tiểu Tiểu sắp bị bộ dáng lén lút này của nàng ấy làm cho cười chết rồi.
Trước khi xuất phát, Tô Tiểu Tiểu đến phòng của Vệ Đình, vết thương của hắn khép lại không tệ, tối nay có thể tháo chỉ cho hắn rồi.
Sau đó, nàng để lại lời nhắn cho Tô lão phụ.
Vốn định để lại tờ giấy, nhưng lại bi thảm phát hiện ra cả nhà ba người đều mù chữ.
Ta viết chữ giản thể, Tô lão phụ lão cũng không biết.
Nói thầm xong, nàng nói với Vệ Đình: "Chờ phụ thân ta tỉnh, ngươi nói cho ông ấy, đi cùng Tiên đại nương học trồng rau."
Tô Tiểu Tiểu và Tô Nhị Cẩu đi chợ trước.
Đồ tể trẻ vừa mới bày hàng.
Hắn bị đá, tâm trạng rất tôi tệ, nhưng vì cuộc sống vẫn phải tiếp tục.
Tô Tiểu Tiểu đến trước sạp hàng, mỉm cười hỏi hắn ta: "Ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa? Cùng ta chia lợi nhuận, hay tìm ta để cung cấp thịt?"
Đồ tể tiểu thôn nữ béo vừa bỏ rơi mình, rất buồn bã quay mặt đi: "Chia ổ sách."
Như vậy thiệt thòi tính cho nàng, nhưng lãi thì hắn ta cũng có phần.
Tô Tiểu Tiểu mỉm cười: "Được."
Đồ tể nhíu mày nhìn nàng: "Ngươi không hề ngạc nhiên, ngươi biết ta sẽ chọn phân sổ sách?"
Tô Tiểu Tiểu buông tay: "Vì phân sổ sách không cần chịu rủi ro mà, kiếm được thì ngươi có phần, lỗ thì ta chịu."
"Nhưng ta muốn ba bảy." Tên đồ te nói.