Chương 746: Đánh Toi Bời 2
Chương 746: Đánh Toi Bời 2Chương 746: Đánh Toi Bời 2
Cơ thể Từ Khánh cứng đờ, thống khổ bất kham mà nhìn về phía Tần Giang, cắn răng nói: "Lão gia, ngươi dẫm lên đao."
Tần Giang cúi đầu nhìn, chân ông ta vừa vặn dẫm lên đao Tô Thừa đâm ở trên đùi Từ Khánh... Chuôi đao.
Lúc này vì thế lại cho Từ Khánh đao thứ hai, vẫn là ở trên thương thế vốn có.
Tần Giang vội nâng chân lên.
Từ Khánh lạnh lùng rút dao nhỏ ra, đứng lên, vết máu không màng phun trào ra, hai mắt hung ác nham hiểm nhìn vê phía Tô Thừa.
"Ngươi chọc giận ta."
Hắn ta ném trường kiếm trong tay xuống, rút bội đao bên hông ra.
"Ta muốn đánh thật."
"Từ Khánh, đừng để người thương quá nặng, đến thì dừng."
Tần Giang cũng không phải là suy nghĩ thay Tô Thừa, chỉ là nếu làm quá rõ ràng, Cảnh Tuyên Đế hỏi tới, khó tránh khỏi không dễ nói.
Từ Khánh lạnh lùng nói: "Đánh gãy một cánh tay của ông ta, không quá phận đi?"
Tần Giang cho rằng Từ Khánh bẻ là xương ngón tay, nào biết Từ Khánh chém xuống một đao.
Giữa mày Tân Giang nhảy dựng!
Đây là muốn chém cánh tay Tô Thừa sao?
Chính mình sẽ bị vấn tội!
“Từ Khánh!"
Tần Giang mở miệng ngăn cản, đã không còn kịp nữa rồi.
Thân pháp của Từ Khánh nhanh đến không thể tưởng tượng, đao nặng nề mà nhắm ngay cánh tay phải của Tô Thừa chém xuống.
Kengl
Một tiếng trường kiếm bất ngờ xảy ra chặn ở dưới đao của Từ Khánh!
Một kiếm của Tô Mạch bức lui Từ Khánh, xoay bước chân, bảo vệ Tô Thừa ở sau người.
Tần Giang hít sâu một hơi.
“Từ Khánh! Ngươi đang làm cái gì!"
Ông ta quát chói tai.
Từ Khánh còn muốn lại ra tay, nghe vậy, lạnh lùng nhìn Tô Mạch một cái, cam đao, dam lên vết máu đầy đất về tới bên người Tần Giang.
Đôi mắt Tô Thừa sáng ngời: "Tô đại công tử, ngươi tới rồi?"
Tô đại công tử? Tần Giang nhíu mày.
Ánh mắt Tô Mạch đảo qua Tần Giang và Từ Khánh, quay đầu nói với Tô Thừa: "Chúng ta đi về trước, ta đồng ý với ngươi, thù của Nhị Cẩu, nhất định sẽ báo."
Tần Vân hại Tô Nhị Cẩu thành như vậy, Tần Thương Lan và lão hầu gia sớm muốn bắt hai phụ thân Tần Giang tới đánh một trận.
Tiểu nha đầu kia tự không nói, trong ánh mắt nàng đều là sát khí.
Nhưng trước mắt, thời cơ không đúng.
Chờ tỷ thí xong, nên đòi lại công đạo, bọn họ nhất định sẽ thay Nhị Cẩu đòi lại.
"Nhị Cẩu đã tỉnh, đang tìm phụ thân."
Tô Mạch bồi thêm một câu.
Vừa nghe nhi tử đang tìm mình, Tô Thừa quyết định trước buông tha cho tiểu súc sinh kia, lân sau lại đến dạy dỗ cậu ta!
Nhìn bóng dáng hai người dần biến mất ở trong bóng đêm, Tần Giang như suy tư gì đó nhíu mày.
"Mới vừa rồi, có phải Tô Thừa gọi Tô Mạch là Tô đại công tử hay không?"
Từ Khánh tram mặc trong chốc lát, mới đáp: "Vâng."
Tần Giang khó hiểu: "Kỳ quái, vì sao Tô Thừa gọi như vậy?"
Không ai sẽ gọi van bối của mình là đại công tử, đây hiển nhiên là một xưng hô với người ngoài.
Tần Giang lẩm bẩm tự nói: "Chẳng lẽ... Tô Thừa còn không biết thân phận của mình? Tần Thương Lan không nói cho ông ta?”
Nhưng đây cũng nói không thông.
Tần Thương Lan chính là gấp không chờ nổi đi Cảnh Tuyên Đế tố giác mình, ông ấy hận không thể lập tức để Tô Thừa quy vị, vì sao lại không nói thân thế cho Tô Thừa?
Từ Khánh không nói chuyện.
Cũng không thỉnh cầu rời đi đi xử lý thương thế của mình.
Tần Giang thu suy nghĩ, quay đầu nhìn hắn ta một cái, hỏi: "Vừa rồi chính là tình huống như thế nào?"
Từ Khánh ôm quyền nói: "Thuộc hạ nhất thời tức giận, quên mất đúng mực, xin lão gia trách phạt.
Tần Giang lạnh lùng nói: "May mắn Tô Mạch xuất hiện, bằng không ngươi chém cánh tay Tô Thừa ngay trước mặt ta, hậu quả không phải ngươi ta có thể thừa nhận!"