Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng (Dịch Full)

Chương 741 - Chương 747: Khôi Phục Ký Ức 1

Chương 747: Khôi Phục Ký Ức 1 Chương 747: Khôi Phục Ký Ức 1Chương 747: Khôi Phục Ký Ức 1

Từ Khánh cúi đầu nói: "Thuộc hạ biết tội."

Người hầu thỉnh thái y tới rồi, không phải Hồ viện phán, Hồ viện phán đang chữa bệnh cho Thái Hậu, không thể rời cung, tới chính là một vị thái y họ Lê.

Tần Giang xoay người rời đi, không quay đầu lại, nói: "Trong chốc lát để Lê thái y xử lý thương thế của ngươi một chút."

Từ Khánh nói: "Cảm ơn lão gia."

Lại nói sau khi Tô Thừa và Tô Mạch ra sân của Tần Vân, một đường đi về cửa phía đông.

Tô Thừa sốt ruột gặp Tô Nhị Cẩu, đi ở đằng trước.

Tô Mạch thu trường kiếm, yên lặng đi theo phía sau ông.

Hôm nay tới trong phủ một chuyến, cũng coi như là nhắc nhở hắn ta một chuyện, ba ngày sau chính là đại bỉ, nhưng mà đến nay bọn họ vẫn chưa nói ra thân thế của thúc phụ.

Chẳng lẽ, muốn thúc phụ mơ màng hồ đồ mà so đấu một trận với Tân Giang?

Đây là không thể thực hiện được.

Bởi vì thật sự tới ngày ấy, cho dù mấy bọn họ giữ kín như bưng, người hiện trường lại sẽ không cố ky chút nào.

Vạn nhất thúc phụ từ trong miệng người khác biết được thân thế, kích phát ký ức tuổi nhỏ, có thể lại lâm vào hôn mê hay không?

Rốt cuộc nên làm như thế nào?

Là lấp kín từ từ miệng mọi người, hay là ở phía trước tìm thời cơ thích hợp, lại nói cho thúc phụ một lần?

Tô Mạch đang đau đầu, liếc mắt, không thấy Tô Thừal

Tô Mạch vội vàng tìm kiếm mọi nơi, lúc này mới phát hiện trong bất tri bất giác, bọn họ lại đi đình viện sinh thời của cô tổ mẫu.

Tô Thừa ngơ ngác đứng ở cửa, nhìn viện môn đóng chặt, vẻ mặt mờ mịt.

Tô Mạch há miệng thở dốc: "Thúc..."

Tô Thừa đẩy viện môn ra.

Tô Mạch dừng nói lại.

Trong đình viện bày biện không thay đổi, ba mươi năm như một ngày, Sầm quản sự sẽ dẫn người tới vay nước quét nhà, tu bổ hoa chi, lúc cần thiết cũng tu sửa nóc nhà một chút.

Nhưng sẽ không tự tiện động bất kì một vật gì.

Bàn đu dây tiền viện giá đã loang lổ rỉ sét, bàn ghế xây bằng đá bên cạnh cũng bị dấu vết nam thang an mon.

Hoa hải đường nở đến kiều diễm, nhưng cũng không thơm.

Cẩm lý ao nhỏ thay đổi một đám lại một đám, số lượng trước sau như ba mươi năm trước, lớn nhỏ giống nhau.

Bên cạnh hồ nước có một xe chở nước động tay.

Tô Thừa đi qua, nắm lấy tay cầm lắc lắc.

Xe chở nước xôn xao chuyển động.

Ký ức của ông cũng như bị chuyển động cùng nhau, trong đầu hiện lên hình ảnh kỳ quái.

Một tiểu đậu đinh ba tuổi ngồi xổm cạnh xe chở nước, dùng toàn bộ sức mạnh kéo xe chở nước: "Nương, xe chở nước chơi thật vuil"

Nữ tử nằm ở trên ghế mây, vui vẻ thoải mái gặm điểm tâm: "Đừng chơi nữa, lại đây nghỉ một lát, nhìn con mồ hôi đầy đầu này."

Tiểu đậu đỉnh nói: 'Nhưng con không mệt! Con còn muốn chơi!"...

Hình ảnh vừa chuyển, tiểu đậu đỉnh bốn tuổi, cậu bé lộc cộc chạy tới, nói với nữ nhân ngồi ở ghế mây ăn quả tử: "Nương, sao phụ thân còn không trở lại?"

Nữ nhân cạn lời liếc mắt nhìn cậu bé: "Phụ thân con vừa mới đi được chứ?"

Tiểu đậu đinh nghiêng đầu: "Chính là con cảm thấy ngài đi đã lâu."...

"Nhi tử, ai là nữ nhân đẹp nhất trên đời?"

"Nương"...

“Triệt Nhi!

"Phụ thân!"

Tiểu đậu đinh bị một nam nhân mặc khôi giáp, dáng người cường tráng ôm lên.

Nam nhân cười nói: "Hôm nay ở trong nhà có nghe nương nói hay không?"

Tiểu đậu định gật đầu như đảo tỏi: "Có có! Con rất nghe lời!"

"Không trêu chọc nương con tức giận?”

"Không có không có! Nương con là nữ tử đẹp nhất trên đời, thiện lương nhất, sao người sẽ tức giận của thân nhi tử của mình?”

"Tiểu tử thúi! Có phải con lại quăng ngã vòng tay của ta hỏng rồi hay không? Tháng này con ném vỡ bao nhiêu vòng tay của lão nương?"
Bình Luận (0)
Comment