Chương 769: Đánh Tân Giang Toi Bời 2
Chương 769: Đánh Tân Giang Toi Bời 2Chương 769: Đánh Tân Giang Toi Bời 2
Ông nhảy lên, xoay tròn nghiên chân đá ra sau, đá trúng đầu Tần Giang, hung hăng đá Tần Giang xuống dưới đài!
Chúng quan viên xôn xao đứng lên.
Hiện trường yên tĩnh!
"Là... Là Tân Giang sao?" Một quan viên hỏi.
Đồng liêu một bên mở to mắt nói: "Đúng vậy? Dù sao đứng trên đài kia không phải hắn..."
Tần Giang tập võ ở phủ Hộ Quốc Công 20 năm lại bại bởi một Tô Thừa đến từ nông thôn?
Đây là chê cười kinh thiên gì!
Rơi xuống lôi đài coi như bị loại trừ, tiểu thái giám gõ vang lên kẻng đồng.
Công chúa Huệ An lạnh lùng hừ: "Đồ vô dụng! Ngay cái anh nông dân cũng đánh không lại!"
Công chúa Tĩnh Ninh hơi cong khóe môi dưới khăn che mặt: "Phụ hoàng, Tần Giang thua."
Tuy Cảnh Tuyên Đế nói là hai tay chuẩn bị, nhưng trong lòng ông ta có khuynh hướng Tần Giang thắng được.
Ông ta không kiên nhẫn nhíu mày.
Làm trò trước mặt văn võ bá quan, không phải là đánh vào mặt của mình đánh sao, đành phải trâm giọng nói: "Ván thứ hai, Tân Triệt thắng."
Lão hầu gia vô cùng vui mừng lộ ra một nụ cười.
"Ta biết, Thừa Nhi sẽ không thual"
Tần Thương Lan: "Vậy ngươi còn đưa lão ngũ làm con thừa tự của Thừa Nhi..."
Lão hầu gia ho nhẹ một tiếng: "Đây, đây không phải Thừa Nhi hôn mê sao? Ngươi cũng không phản đối!"
Tô Thừa tiến bộ, nhị lão xem ở trong mắt.
Nhưng muốn nói thắng Tần Giang kỳ thật vẫn có chút miễn cưỡng.
Hôm nay Tô Thừa là phát huy vượt xa người thường, như trong lòng nghẹn một ngọn lửa, bốc cháy lên vượt mức ý chí chiến đấu bình thường.
Tần Giang khẩn cầu đổi binh khí mới.
Cảnh Tuyên Đế chuẩn.
"Ta đi nhà xí." Tân Giang nói với thái giám trông coi đài luận võ.
Tô Thừa khiêng đại đao trên vai, khinh thường nói: "Sợ đến cứt đái nhiều!"
Tần Giang: "... !!" Tần Giang đi nhà xí, Tô Thừa cũng không đứng trơ một mình ở trên đài luận võ, ông khiêng đại đao nhảy xuống, đi đến trước mặt Tô Tiểu Tiểu, như vui đùa hỏi: "Phụ thân đánh thế nào?”
Ánh mắt Tô Tiểu Tiểu thanh triệt nhìn ông: "Phụ thân rất lợi hại."
Hắc, khuê nữ khen một câu, hơn người khác khen một trăm câu!
Tô Thừa lại tràn ngập ý chí chiến đấu!
Từ Khánh đi theo Tần Giang đi nhà xí.
Xác định bốn bề vắng lặng.
Tần Giang nhíu mày nói: "Kích thích ký ức Tô Thừa vô dụng! Ngày ấy ngươi và Tô Thừa giao thủ, hắn cũng là cái dạng lực đạo này sao?"
"Đúng vậy.' Từ Khánh nói.
Tần Giang lạnh lùng nói: "Sao ngươi không nói sớm? Ta cũng tăng mạnh phòng bị!"
Từ Khánh nói: "Ta cho rằng lão gia đã nhìn ra."
Tần Giang không lời gì để nói.
Luận tạo nghệ trên võ học, ông ta không bằng Từ Khánh, Từ Khánh nhìn ra được, ông ta chưa chắc.
Nhưng ông ta cũng không thể thừa nhận không phải sao?
"Còn có một trận." Tần Giang nói.
Ba trận thắng hai, bọn họ từng người thắng một ván, ván thứ ba là quan trọng.
"Lão gia." Từ Khánh móc ra một cái nhẫn ban chỉ từ trong ngực đưa cho ông ta.
Tần Giang khó hiểu hỏi: "Đây là —"
Từ Khánh đeo nhẫn ban chỉ ở ngón cái của mình, ấn phía dưới ngón trỏ.
Hưul
Một ngân châm bắn ra, cắm ở trên đại thụ phía trước!
Từ Khánh lấy nhẫn ban chỉ xuống dưới: "Bên trong còn thừa hai ngân châm."
Tần Giang nhíu mày: "Ngươi là bảo ta dùng ám khí ở lúc luận võ với Tô Thừa?"
Từ Khánh nói: "Lại chưa nói không cho dùng."
Tần Giang do dự: "Này..."
Từ Khánh giải thích nói: 'Ám khí là không độc, chỉ là bôi một chút dược gây mê, có thể khiến đối phương nháy mắt mất đi sức lực. Mặt khác, nó có thể xuyên thấu khôi giáp."
Tần Giang lại nói: "Có thể thắng không võ hay không?”
Từ Khánh nói: “Được làm vua thua làm giặc."
Cũng đúng, so với thắng chi không võ, bại bởi Tô Thừa mới là mất mặt nhất.