Chương 768: Đánh Tân Giang Toi Bời 1
Chương 768: Đánh Tân Giang Toi Bời 1Chương 768: Đánh Tân Giang Toi Bời 1
"Không phải chứ... Tô Thừa hắn... Hắn thật sự là lớn lên ở nông thôn?”
"Chiêu thức của hắn cũng không kém hơn Tần Giang..."
"Cái gì gọi là không kém hơn Tần Giang... Hắn chặt đứt trường thương của Tần Giang..."
"Không phải chiêu thức, là lực đạo và góc độ." Binh Bộ tả thị lang nói: "Hắn lên sân khấu sở dĩ không sốt ruột công kích, là đang tìm kiếm sơ hở của binh khí và chiêu thức của Tần Giang."
Ông ấy cũng là mới bừng tỉnh đại ngộ.
Từ đầu đến cuối Tần Giang không nhường, ngược lại là Tô Thừa từng bước dụ dỗ Tần Giang ra chiêu, phát huy ẩn nhẫn đến mức tận cùng, cuối cùng, càng cố ý lộ ra sơ hở, dụ dỗ Tần Giang nói gì đó, phân thần.
Nhìn như không hề kết cấu, kỳ thật từng bước thận trọng.
Tô Thừa này... Không phải mãng phu.
Tần Giang nhìn trường thương gãy, không thể tin được đây là Tô Thừa làm!
Tại sao lại như vậy?
Ông ta vừa mới nhắc tới Tô Hoa Âm, vì sao Tô Thừa không phản ứng?
Ông không nên chịu kích thích ngất sao?
Còn có...
Ông vừa mới nói câu nói kia là ý gì?
"Ngươi không có tư cách nhắc đến nương tai"
Tô Thừa... Biết Tô Hoa Âm là nương ông?
Tô Thừa khôi phục ký ức?
Quá nhiều nghi hoặc hiện lên trong óc Tần Giang, suy nghĩ của Tần Giang không chịu khống chế hỗn loạn, ông ta cố gắng duy trì trấn định, nhưng mà Tô Thừa cũng sẽ không cho ông ta cơ hội này.
Tô Thừa chém trường đao về phía ông ta một lân nữa.
Không có bất kì kịch bản hoa hòe loè loẹt gì, cũng không có cái gọi là đao pháp, quyền pháp, kiếm pháp, nội công tâm pháp...
Tần Giang cho rằng lão hầu gia và Tần Thương Lan bất công, một tháng dốc túi tương thụ sở học suốt đời—
Tần Giang nào sẽ dự đoán được, một tháng hai người này căn bản không dạy Tô Thừa bất kì chiêu thức gì.
Tô Thừa chính là bị đánh. Nhưng, nếu Tần Thương Lan và lão hầu gia đều đánh Tô Thừa không chết, Tần Giang loại vũ phu cấp bậc này càng đừng si tâm vọng tưởng!
Tần Giang cảm nhận được hơi thở của Tô Thừa biến hóa, như từ lúc bắt đầu nhắc đến Tô Hoa Âm, lửa giận trong cơ thể Tô Thừa đã hừng hực đốt lên.
Tần Giang dùng trường thương gãy đi ngăn cản.
Nhưng chỉ là chắn hai cái, đôi cánh tay của ông ta bắt đầu hơi tê dại.
Lực đạo thật đáng sợi
Tô Thừa là ăn dược gì sao?
Tần Yên Nhiên nhìn phụ thân trên đài luận võ bị ép đến lùi lại, lo lắng nhíu mày: "Từ Khánh, phụ thân ta sẽ không có việc gì chứ?”
"Khó mà noi Từ Khánh nói.
"Lời này ý gì? Chẳng lẽ phụ thân ta sẽ bại bởi Tô Thừa?"
“Trong tay lão gia không có binh khí.”
Không có binh khí, vậy như mất đi một tay.
Đương nhiên, thực lực tuyệt đối là cũng đủ đền bù một chênh lệch này, nếu lúc này Tô Thừa đối chiến chính là Tần Thương Lan, đừng nói là mất binh khí, dù là buộc chặt một tay, Tần Thương Lan cũng có thể đứng với bất bại chi địa.
Vấn đề ở chỗ, Tần Giang cũng không có thực lực khủng bố như Tần Thương Lan.
"Không thể lấy binh khí sao?" Tần Yên Nhiên hỏi.
Từ Khánh nói: "Có thể, trận tiếp theo."
Tần Yên Nhiên: "..."
Tô Thừa nảy sinh ác độc, tình thế trên đài luận võ đã xảy ra nghịch chuyển kinh thiên, ông chém mỗi một đao, đều bức lui Tân Giang hai bước, ngay từ đầu, Tần Giang đè nặng tiến công Tô Thừa, trước mắt, Tô Thừa đuổi theo đánh Tần Giang treo lên.
Thậm chí, Tần Giang chật vật hơn Tô Thừa nhiều.
Tốt xấu Tần Giang còn cố ky độ chính xác của chiêu thức, Tô Thừa cũng mặc kệ những có không đó, chiêu thức đẹp hay hay không đẹp, tiêu chuẩn hay không, dùng cái rắm?
Ông chỉ cần kết quả.
Kết quả chính là ông đè nặng Tần Giang, đánh Tần Giang như bao cát đến không hề có sức phản kháng.
"Kết thúc, Tần Giang!"