Chuong 778: Tieu Tieu Xuat Tran 2
Chuong 778: Tieu Tieu Xuat Tran 2Chuong 778: Tieu Tieu Xuat Tran 2
"Ngươi nói xem, nếu như ta tìm được một con tương tự thì có thể lừa gạt được không?”
Cấm quân vẫn không trả lời.
"Ngộ nhỡ ta tìm mất mười ngày nửa tháng, đi ra vẫn còn được tính sao?"
Cấm quân siết chặt dây cương.
"Ta tìm không thấy, chắc là tên kia cũng không tìm được, ngộ nhỡ hắn ta tìm được và ta cướp của hắn ta thì có tính là của ta không?”
Suýt chút nữa là cấm quân đã mất khống chế.
Tô Thừa thở dài: "Còn trẻ như vậy mà sao lại là một người câm chứ?"
Cấm quân đang cố hết sức kiềm chế sự nóng nấy: "..."
Tô Thừa cưỡi ngựa đi trong rừng một hồi, không ngờ gặp được Tân Giang.
Tô Thừa nhướng mày, nói: "Này, đây không phải là bại tướng dưới tay ta sao?"
Tần Giang cười lạnh: "Tô Thừa, ngươi đừng đắc ý, con mồi là của ta, chắc chắn hôm nay ta sẽ thắng!"
Tô Thừa nói: "Vậy ta đi theo ngươi."
Tần Giang: "???"
Tô Thừa ra hiệu hắn ta đi nhanh đi: "Ngươi tìm đi, sao ngươi lại không đi tìm?"
Ta vẫn đang chờ để cướp của ngươi đây!
Tần Giang nghiến răng nghiến lợi.
Tô Thừa đi theo hắn ta không gần cũng không xa, Tần Giang đi vê phía đông, ông cũng đi về phía đông, Tần Giang đi về phía tây, ông cũng đi về phía tây.
Cuối cùng, Tần Giang không nhịn được nữa: "Ngươi đừng đi theo ta nữa có được không?"
Tô Thừa hỏi ngược lại: "Có nói là không được đi theo à?"
Tần Giang tức giận đến mức ngã ngửa, hắn ta không đi nữal
Hắn ta xoay người xuống ngựa, tìm một gốc cây lớn để ngồi xuống.
Tô Thừa cũng từ từ ngồi xuống đối diện với hắn ta.
Bây giờ là giờ ăn trưa.
Tần Giang không nghĩ đến việc sẽ ăn trong rừng, nên cũng chỉ mang theo một túi nước.
Còn Tô Thừa thì khác.
Con gái của ông đã chuẩn bị một bữa trưa yêu thương cho ông-
Tô Thừa lấy gói đồ trên yên ngựa xuống, lấy hộp thức ăn ra, sau khi mở ra thì lộ ra một chiếc chân ga om bóng loáng, hai cái bánh bao nhân thịt gà màu vàng cam, hai miếng thịt khô rắc vừng và bốn miếng bánh bà lão thơm giòn.
Thậm chí nước ông uống cũng là nước ép trái cây!
Tô Thừa ăn uống vui vẻ.
Tần Giang nuốt nước miếng.
Rốt cuộc là ngươi đến đây để đi săn hay là đi dã ngoại?
Vốn dĩ Tần Giang cũng không đói, nhưng Tô Thừa ăn ngon miệng đến mức khiến hắn ta đói bụng.
Tô Thừa gắp một miếng bánh bà lão: "Ngươi muốn ăn không?"
Tần Giang nuốt khan: "Ta..."
Tô Thừa: "Muốn cũng không cho!"
Tần Giang: "... !"
Sau khi Tô Thừa ăn uống no nê thì hỏi Tân Giang: "Ngươi vẫn chưa đi à?"
Tần Giang nói một cách tức giận: "Muốn thì ngươi tự đi đi."
Tô Thừa: “Vậy ta cũng không đi."
Tần Giang: "..."
Tần Giang cau mày một cách lạnh lùng.
Hắn ta thực sự có cách để săn hồ ly đuôi trắng, nhưng hắn ta phải ném Tô Thừa đi.
Nhưng mà Tô Thừa giống như thuốc cao bôi trên da chó.
Tần Giang đau đầu!
"Ngươi đang nhìn cái gì vậy?" Tô Thừa hỏi một cách không kiên nhẫn.
Tần Giang đang định nói là ta không có nhìn ngươi, nhưng lúc hắn ta ngước mắt lên thì phát hiện Tô Thừa không phải đang nói chuyện với hắn ta.
Tô Thừa nhìn chằm chằm vào đám cận vệ bên cạnh.
Tần Giang nhìn lướt qua tên cấm vệ quân một cái.
Kể từ khi vào rừng thì người này không hề nói câu nào, không hiểu sao Tần Giang thoáng cảm thấy ánh mắt đối phương hơi lạnh lão.
Nhưng khi nghĩ đến thân phận và trách nhiệm của đối phương thì Tần Giang lại cảm thấy nhẹ nhõm.
Nói thẳng ra thì mấy năm nay, Tần Giang được Tần Thương Lan và lão Hầu gia bảo vệ quá tốt, học được một vài kỹ năng, nhưng lại thiếu bản năng phát hiện nguy hiểm.
Tô Thừa đã bò ra từ trong đống người chết trong nạn đói năm đó, lúc đó, chuyện điên rồ nhất chính là đổi con trai để có cơm, nhưng ông không phải là con của ai cả, thậm chí còn không thể đổi, bị bắt được thì sẽ chết.