Chương 796: Hôn Khe 1
Chương 796: Hôn Khe 1Chương 796: Hôn Khe 1
Sở trường của Tào đầu bếp là món xương ống hầm, ba đứa nhóc và và Tô Nhị Cẩu rất thích món này, còn Tô Tiểu Tiểu giảm béo nên không ăn.
"Đến đây nào Đại Hổ, Nhị Hổ, Tiểu Hổ."
Tô Thừa gắp cho ba cậu nhóc mỗi người một khúc xương ống, rồi lại gắp một khúc to để vào trong bát Tô Nhị Cẩu.
"Cha cũng ăn đi."
Tô Nhị Cẩu vừa dứt lời, đã thấy Tân Thương Lan bê một cái bát từ trong nhà bếp.
Trong bát là một khúc xương hầm trông rất ngon mắt.
Tần Thương Lan để bát xương hầm trước mặt Tô Thừa.
Tô Thừa khó hiểu nhìn ông ấy.
Tần Thương Lan ho nhẹ một tiếng, nói: "Con thương con trai con thì ta cũng thương con trai ta.
Tô ác bá mặt dày không biết xấu hổ, giờ bỗng có chút ngại ngùng.
Tần Thương Lan ngồi xuống cạnh Tô Thừa, vừa gắp thức ăn vào bát của Tô Thừa, vừa nói nhỏ: "Ta còn để phần ba khúc lớn nữa đó."
Tô Thừa: "..."
Tần Thương Lan rất muốn Tô Thừa gọi ông ấy là cha.
Thế nhưng đã ba mươi năm rồi Tô Thừa không gọi, giờ đột nhiên có thêm một người cha, nên ông không thể gọi thành tiếng.
Tô Thừa không được tự nhiên.
Tân Thương Lan không để ý, ông ấy không chỉ gắp thức ăn cho Tô Thừa, mà còn bóc tôm, bóc quýt cho ông. Ăn xong ông ấy cưỡi ngựa, chở Tô Thừa đi dạo ngoài đường.
Vất thương của Tô Nhị Cẩu đã không còn đáng lo, có thể ở nhà nghỉ ngơi.
Tô Tiểu Tiểu dẫn cậu và ba đứa nhóc quay về hẻm Lê Hoa.
Sau khi nàng tắm xong cho ba đứa nhóc, chúng lộn nhào trên giường rồi ngủ say.
Nàng cũng định nghỉ ngơi, trước mặt đột nhiên lóe sáng, nàng xuất hiện ở phòng thuốc.
Đúng vậy, nàng vẫn chưa nhận phần thưởng tháng 3.
Dựa theo kinh nghiệm lúc trước, nếu phòng thuốc phát thưởng muộn có nghĩa nó sẽ bồi thường, huống chi nàng còn chữa trị cho nhiều người bệnh như vậy, chắc chắn sẽ có phân thưởng.
Tô Tiểu Tiểu mong chờ mở mắt. Quả nhiên, trên chiếc bàn trong phòng có rất nhiều thứ.
Tốt quá, tuy trông hơi giật mình nhưng quả thật nhiêu hơn những lần trước.
Có một lọ thuốc màu vàng không rõ nhãn mác, một lọ vitamin tổng hợp, một lọ collagen. Đúng lúc nàng vừa hết thuốc, thứ này đến kịp thời bổ sung.
Ngoài ra còn có một hộp thuốc tráng cốt.
Hộp thuốc tráng cốt lần trước cha nàng còn chưa uống hết, giờ tay ông đã khỏi hẳn, hoàn toàn không cần thêm hộp nữa.
Tuy nhiên, theo như phòng thuốc, thuốc tráng cốt rất hữu dụng, nên dĩ nhiên nàng sẽ không từ chối.
Cuối cùng là...
"Hả? Đây là cái gì?"
Tô Tiểu Tiểu cam một lọ thuốc nhỏ bằng bàn tay trên bàn.
Nếu đây là lọ thuốc thì nó lại chẳng có chỗ mở, còn nếu là thứ khác thì nó lại có mùi thuốc bạc hà và tam thất.
"Mặc kệ, cứ nhận trước đã."
Tô Tiểu Tiểu cất đồ vào túi cấp cứu, rồi lại để thuốc hạ sốt, thuốc mê và các loại thuốc khác vào nơi trữ thuốc.
Nàng vừa mới rời khỏi phòng thuốc, Vệ Đình đã đến.
Nàng còn chưa kịp cất hết thuốc, Vệ Đình thấy trên bàn toàn các loại thuốc kỳ lạ, hắn nghi ngờ rằng mình hoa mắt.
"Ban nãy trên bàn... Không có mấy thứ này."
Vệ Đình chỉ vào bàn, nói.
"Ban nãy có mà." Vẻ mặt Tô Tiểu Tiểu không hề thay đổi.
"Phải không?" Vệ Đình nghi ngờ.
"Đúng vậy!" Tô Tiểu Tiểu không để hắn nghi ngờ.
"Đã trễ vậy rồi, chàng còn đến đây làm gì?"
Tô Tiểu Tiểu nhanh chóng đổi chủ đề.
Vệ Đình bình tĩnh nói: ˆĐi ngang qua.
Tô Tiểu Tiểu: "Ồ, ta còn tưởng chàng đến thăm ta."
Vệ Đình tỏ vẻ lạnh lùng: "Ồ, nàng nghĩ nhiều rồi."
Tô Tiểu Tiểu nhướng mày nói: "Chàng đến sớm không đến, muộn không đến, mà cứ phải đợi đám Đại Hổ ngủ mới đến. Ta thật sự nghĩ nhiều rồi sao? Vệ, đại, nhân?"
Vệ Đình hừ lạnh: “Ta có việc bận.” Tô Tiểu Tiểu khoanh tay trước ngực: "Cứ coi như thế đi, nể tình chàng giúp đỡ rất nhiều, ta sẽ không tháo mặt nạ lạnh lùng của chàng. Để ta xem vết thương cho chàng."