Chương 799: Ngã Ngựa Quy Mô Lớn 1
Chương 799: Ngã Ngựa Quy Mô Lớn 1Chương 799: Ngã Ngựa Quy Mô Lớn 1
Nhưng cậu ấm ngậm thìa vàng từ khi sinh ra này lại phải chịu nhiêu đau khổ ở dân gian.
Tần Thương Lan có thể nhịn đau để nhớ về Tô Hoa Âm, thế nhưng ông ấy không dám tưởng tượng rốt cuộc năm đó Tô Thừa bị bắt nạt và gặp nguy hiểm nhiều như thế nào.
Đứa con trai ông ấy đặt ở đầu quả tim...
"Con có ấn tượng với cửa hàng này.' Tô Thừa đứng trước một quán mỳ lâu đời: "Nước đậu xanh nhà họ rất ngon."
Sau khi vào kinh thành, đây là quán mỳ đầu tiên mà cả nhà họ ăn cùng nhau.
Tô Tiểu Tiểu và Tô Nhị Cẩu không quan mùi vị của nước đậu xanh, khi ấy dù chưa nhớ lại nhưng Tô Thừa vẫn cảm thấy vô cùng ngon miệng, có hương vị khiến người hoài niệm.
Tần Thương Lan vội nói: "Đi dạo lâu như vậy, chắc con cũng đói rồi. Mau vào đó ăn khuya thôi!
Sức ăn của Tô Thừa rất lớn, Tần Thương Lan cũng chẳng khác gì, cả nhà họ đều ăn khỏe.
"Được." Tô Thừa nói.
Ông nhớ con gái mình rất thích món thịt kho nhà này, lát về ông sẽ mua cho con gái hai cân.
"Dắt ngựa cho ta." Tân Thương Lan nói.
Cửa hàng nhỏ như thế này không có chuồng ngựa hay gã sai vặt chuyên dắt ngựa, vậy nên ông ấy phải tự tìm chỗ để thả ngựa.
Ở gần đó có một quán rượu khá lớn, chỉ cần bỏ chút bạc là sẽ có người dắt ngựa.
Tần Thương Lan dắt hai con ngựa đến quán rượu kia.
Tô Thừa ngồi xuống một bàn gần đường, ông gọi hai bát mì thịt kho, hai bát nước đậu xanh, hai cân thịt kho.
Tiểu nhị vừa đi, ông đã nhìn thấy một bóng người quen thuộc ở con phố đối diện.
Đó là một người phụ nữ mặc áo choàng, bước chân hơi vội vàng. Gió đêm thổi bay áo choàng của bà ấy, để lộ một nửa sườn mặt.
"Ồ? Đó chẳng phải là bệnh nhân của con gái sao? Lần trước con gái còn dẫn bà ấy đến nhà...
Chỉ là quan hệ chữa bệnh mà thôi, dù Tô Thừa nhận ra bà ấy, thế nhưng ông cũng không định đến bắt chuyện.
Chẳng qua, Tô Thừa nhanh chóng phát hiện ra một việc khác.
Bà ấy đang bị ai đó theo dõi!
Một người đàn ông trung niên vóc dáng bình thường giữ khoảng cách theo sau bà ấy. Tô Thừa là người có võ công, vừa nhìn bước chân và cách di chuyển, ông đã biết đó là một vị cao thủ.
Hắn ta lén lút theo sau bà ấy, thỉnh thoảng còn quan sát xung quanh.
Dù sao cũng là bệnh nhân của con gái, Tô Thừa không thể ngồi yên bỏ mặc.
Ông dứt khoát đi theo.
Khi người đàn ông theo dõi theo bà ấy quẹo vào một ngõ nhỏ, Tô Thừa nhảy xuống từ trên nóc nhà, đập hắn ta ngất xiul
Bạch Hi Hòa nghe thấy tiếng động đằng sau, vội quay lại nhìn.
Tô Thừa vội vàng giơ tay, nói với bà ấy: "Bạch phu nhân, bà bị theo dõi, thế nhưng đừng lo, ta đã giải quyết người đó rồi!"
Bạch Hi Hòa nhìn Tô Thừa, rồi lại nhìn thị vệ âm thầm bảo vệ mình, chẳng biết phải nói gì.
Nhưng đúng lúc này, một thị vệ cũng im lặng tiến đến.
Hắn ta không biết Tô Thừa, thấy Tô Thừa đánh người phe mình ngất xỉu nên hắn ta tưởng Tô Thừa định gây khó dễ cho Bạch Hi Hòa. Hắn ta lén rút kiếm, chém về phía Tô Thừa.
Bạch Hi Hòa đang định lên tiếng ngăn cản.
Tô Thừa nhìn thấy cái bóng dưới đất, ông quay lại đập một phát: "Chết đi...
Thị vệ thứ hai cũng bị đánh ngất xiu.
Tô Thừa ném gậy, vỗ tay phủi bụi: "Được rồi, bà đã an toàn!"
Bạch Hi Hòa: ”...'
"Thừa Nhi, Thừa Nhi!"
Tần Thương Lan chạy đến.
Vừa nghe thấy giọng nói của Tần Thương Lan, Bạch Hi Hòa vội đội mũ áo choàng, cúi đầu tránh đằng sau Tô Thừa.
"Có chuyện gì vậy?" Tân Thương Lan nhìn hai người đàn ông xa lạ ngất xỉu dưới đất, hỏi Tô Thừa: "Có ai gây phiên phức cho con à?”"