Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng (Dịch Full)

Chương 792 - Chương 798: Hôn Khe 3

Chương 798: Hôn Khe 3 Chương 798: Hôn Khe 3Chương 798: Hôn Khe 3

Ngay sau đó, Tô Tiểu Tiểu cảm giác có một hơi thở ấm áp và mem mại đến gần, nó mang theo cả chút ấm áp cuối xuân, nhẹ nhàng chạm vào khóe môi nàng.

Thật sự chỉ chạm khẽ.

Tô Tiểu Tiểu còn chưa kịp cảm nhận, Vệ Đình đã đứng dậy.

Tô Tiểu Tiểu khó tin sờ khóe môi mình.

Chẳng lẽ nàng là... Trư Bát Giới ăn quả nhân sâm hay sao?

Hắn hôn nhẹ đến mức chẳng hề có cảm giác gì, cũng chẳng đợi nàng phản ứng đã đứng dậy rồi?

"Hiện tại chỉ có thể cho nàng như vậy thôi." Vệ Đình nghiêm mặt nói: "Nếu muốn nhiều hơn... Tự nàng nghĩ cách đi."

Tô Tiểu Tiểu: Không biết ta có tướng công thật hay không? Đến ăn thịt còn phải tự nghĩ cách?

Đây gọi là gì?

Ăn cái bánh vẽ cho đỡ đói?

Người cổ đại bảo thủ vậy sao?

Nếu muốn thân thiết hơn thì phải đợi đến ngày tháng năm nào?

Tô Tiểu Tiểu sững sờ nhìn người nào đó: "Vệ Đình... Nếu theo tiến độ này của chàng... Vậy chẳng lẽ chàng đợi ta đến bảy tám chục tuổi mới làm chuyện đó với ta? Lúc ấy ta đã là mỹ nhân tuổi xế chiều, chẳng lẽ chàng không chê?"

Vệ Đình dừng một lát, nói: Không đâu.”

Đôi mắt Tô Tiểu Tiểu sáng ngời: "Không phải chờ lâu đến vậy?"

Vệ Đình nói: 'Không chê bai nàng.”

Tô Tiểu Tiểu: "... !!"

Tô Tiểu Tiểu dứt khoát đuổi tên tra nam ra ngoài.

Thiên hạ nhiều mỹ nam như vậy, cần gì phải treo cổ trên một cái cây?

Chẳng biết sau này xảy ra chuyện gì, cứ tận hưởng niềm vui hiện tại.

Tô Tiểu Tiểu thở hồng hộc nhấc gối định ngủ, không ngờ lại phát hiện ra một phong thư dưới gối.

Sau khi mở ra, nàng thấy bên trong là một xấp ngân phiếu nặng trĩu, có tổng cộng năm nghìn lượng.

Dưới ngân phiếu có một tờ giấy ghi chi phí cho gia đình. "Người kia... Để thứ này từ bao giờ?"

Lúc hôn nàng sao?

"Đừng tưởng có bạc là được, ta vẫn chưa vui đâu."

Tô Tiểu Tiểu nhận ngân phiếu, chui vào chăn, xoa đầu cậu nhóc bên cạnh xù bông.

Tiểu Hổ bị xoa tỉnh, mái tóc bù xù ngơ ngác hỏi: "Nương, sao lại xoa đầu con?”

Tô Tiểu Tiểu học cách nói chuyện của cậu bé: "Không xoa nữa."

Tiểu Hổ nghiêng đầu: "..."

Tiểu Hổ: Nương nói, mọi người bầu Tiểu Phủ là người thông minh và đáng yêu nhất!

Chợ đêm ở kinh thành náo nhiệt hơn thị trấn rất nhiều. Mấy hôm nay Tô Thừa vẫn bị nhốt trong trại nuôi ngựa để tập võ, hiếm khi có thể ra ngoài đi dạo, vì vậy ông cảm thấy rất lạ lãm khi thấy cảnh đêm ở kinh thành.

Dù khi còn bé ông đã từng nhìn thấy, thế nhưng đã qua ba mươi năm, mọi chuyện từ lâu đã cảnh còn người mất.

Trên đường có rất nhiều người đi lại, cưỡi ngựa không tiện, nên hai người dắt ngựa lững thững bước đi.

Tần Thương Lan đi bên ngoài, dù con trai đã lớn nhưng ông ấy vẫn bất giác bảo vệ ông như một đứa trẻ.

Ông ấy vừa đi, vừa giới thiệu cho Tô Thừa: "Có nhớ căn nhà và cửa hàng này không? Ban đầu họ bán nước đường, khi còn nhỏ mỗi ngày con đều phải uống một bát. Sau này con đau răng, nương con không cho con đến đây, thế nhưng con vẫn lén bảo ta đưa con đến."

Nhắc tới Tô Hoa Âm, trong lòng ông ấy khó tránh khỏi đau đớn, thế nhưng ông ấy vẫn muốn nén đau nhớ lại.

Tô Thừa nhìn cửa hàng vải kia, không có ấn tượng gì.

Hai người tiếp tục bước đi.

"Bên kia là một võ quán. Lần đầu đi ngang qua đó, con còn chạy vào đánh nhau với người ta."

"Hả?"

Lúc nhỏ ông trâu bò như thế sao?

Tô Thừa ngơ ngác hỏi: "Con có đánh thắng không?"

Tần Thương Lan cười nói: "Đương nhiên."

Con là con vợ cả của Tần gia, có ai dám đánh con?

Tần Thương Lan cũng không tha cho bất cứ kẻ nào dám động tay vào con trai ông ấy.
Bình Luận (0)
Comment