Chương 808: Ba Tên Tiểu Ác Bái! 2
Chương 808: Ba Tên Tiểu Ác Bái! 2Chương 808: Ba Tên Tiểu Ác Bái! 2
Để không cho tiểu bàn đôn nhi bắt được Đại Hổ, Nhị Hổ nhặt bánh rán rơi trên đất đập loạn xạ vào người cậu bé một trận.
Tiểu bàn đôn nhi bị đánh nên la hét gào khóc.
Tiểu Hổ cũng lượm bánh rán lên đánh, nhưng sức cậu bé nhỏ, đánh không ra tiếng.
Dương thị cầm rau xanh đã rửa xong đi vào, vừa khéo nước trong nồi cũng sôi, bà ấy lấy cái muôi múc nước, múc được một nửa thì nghe thấy tiếng trẻ con kêu khóc.
Bà ấy sợ hết hồn, còn tưởng ba đứa bé xảy ra chuyện gì, nên đi ra ngoài nhìn xem.
A... Có vẻ không giống như bà ấy nghĩ...
Tiếng kêu của tiểu bàn đôn nhi rốt cuộc cũng thu hút sự chú ý của Nhân Tâm Đường, Ngô chưởng quầy và Hồ nhị gia vội vàng đi ra.
Để tiểu bàn đôn nhi tiếp cận ba đứa bé là ý tưởng của Ngô chưởng quầy, Ngô chưởng quầy biết nhà bên cạnh có ba đứa trẻ sinh ba, muốn cho tiểu bàn đôn nhi đến chơi với bọn chúng.
Lúc đã chơi thân rồi thì bảo cậu bé dẫn theo nha hoàn hoặc con của người hầu lớn một chút đến, để bọn họ hỏi thăm tin tức.
Để xua tan sự cảnh giác của Đệ Nhất Đường, ông ta thuyết phục riêng Hồ nhị gia cho tiểu bàn đồn nhi tự đi.
Ba đứa bé sinh ba chưa tới ba tuổi, cùng lắm thì không chơi chung được, dù sao tiểu bàn đôn nhi cũng sẽ không chịu thiệt.
Sau đó cậu bé liền chịu thiệt.
"Tiểu công tử!"
"Te Nhi!"
Sắc mặt Ngô chưởng quỹ và Hồ nhị gia thay đổi lớn.
Hai người vội vàng lao đến, muốn tách ba đứa bé ra bằng tiếng hét to.
Dương thị nhặt đòn gánh trên đất lên, đánh một gậy.
"ôi!"
Ngô chưởng quây bị đánh một cái thật mạnh.
Ba đứa bé chạy lạch bà lạch bạch đến phía sau Dương thị.
Đừng thấy Dương thị chỉ là một phụ nhân, lá gan và sức lực không hề nhỏ, từng đòn gánh nối tiếp nhau, đánh cho Ngô chưởng quầy và Hồ nhị gia nhảy tưng tưng!
Ngô chưởng quầy nói lạnh lùng: "Người đàn bà điên nhà ngươi! Ngươi làm gì vậy!"
Dương thị cầm lấy đòn gánh, không tỏ ra yếu kém chút nào nói rằng: "Đàn bà điên cũng còn mạnh hơn hai nam nhân vô dụng các ngươi! Người mấy chục tuổi rồi mà đi bắt nat ba đứa bé! Có bản lĩnh gì! Ta khinh!"
Ngô chưởng quầy tức xì khói nói: "Con mắt nào của ngươi thấy chúng ta bắt nat bọn họ!"
Vừa nãy bọn họ giơ tay đánh đứa trẻ, chẳng lẽ không có đánh sao?
Trái lại là ba đứa nhỏ đó, đánh tiểu công tử nhà ông ta thành dạng gì rồi?
Hồ nhị gia bế tiểu bàn đôn nhi lên.
Tiểu bàn đôn nhi lớn tới vậy rồi nhưng chưa từng chịu sự uất ức này, cậu bé oa oa khóc lớn trong lòng Hồ nhị gia.
Hồ nhị gia không chịu nổi sức nặng: Ngươi xuống rồi khóc tiếp có được không?
Ngô chưởng quầy bị trúng vài gậy cuối cùng cũng bắt được đòn gánh của Dương thị, ông ta đang muốn đè Dương thị xuống đất.
Bỗng nhiên, một bóng dáng mập mạp bước đến, đạp một cú vào ngực ông ta, đạp cả người ông ta bay ra ngoài.
Ông ta đụng mạnh vào vách tường sau lưng, ngã xuống đất kêu một tiếng bịch, răng cửa cũng bị bay mất một cái!
“Dừng tay!"
Là Hồ Vích Vân xuất hiện.
Hôm nay là nàng ta đưa đệ đệ đến y quán, nàng ta mới vừa đi mua một hộp điểm tâm cho đệ đệ, không hề nghĩ rằng chỉ một khoảng thời gian ngắn như thế mà đệ đệ đã xảy ra chuyện.
"Nhị tỷ - "
Tiểu bàn đôn nhi nhào vào trong lòng nàng ta: "Bọn họ đánh đệ - "
Hồ Bích Vân hỏi: "Ai đánh đệ?”
Tiểu bàn đôn nhi giơ tay lên, chỉ một ngón tay về phía ba tiểu đậu đinh bên cạnh Tô Tiểu Tiểu: "Bọn họ... Sinh ba..."
Lúc này, không ít bệnh nhân ở Nhân Tâm Đường và người của những cửa hàng khác cũng vây quanh cửa sau hóng chuyện.