Chương 810: Che Chở Con Cái 2
Chương 810: Che Chở Con Cái 2Chương 810: Che Chở Con Cái 2
Hồ Bích Vân nghĩ đến chuyện nha đầu này thẳng tay ném Lâm Như Nguyệt xuống nước, một sự ớn lạnh bò dọc sống lưng.
Tô Tiểu Tiểu nhặt đòn gánh trên đất lên, dẫn ba đứa bé và Dương thị trở về hậu viện y quán.
"Tào đại tẩu, tẩu có sao không?" Tô Tiểu Tiểu hỏi Dương thị.
Đối mặt với hai đại nam nhân là Ngô chưởng quầy và Hồ nhị gia, Dương thị lại có thể nhặt đòn gánh lên chơi khô máu với đối phương, sự can đảm này, khiến người ta lau mắt mà nhìn.
Dương thị vội nói: "Ta không sao, bọn họ rất khốn kiếp, còn muốn ra tay với trẻ con..."
Nghĩ đến gì đó, bà ấy lại nói,'Đông gia, ta có gây phiền phức cho ngài không?”
Khi bà ấy xông lên không có để ý gì, đánh xong mới phát hiện hai người kia, một người là chưởng quầy Nhân Tâm Đường, một người là ông chủ Nhân Tâm Đường.
Đệ Nhất Đường bọn họ vốn không hòa thuận với Nhân Tâm Đường, nếu như lại để cho Nhân Tâm Đường bắt được nhược điểm gì -
"Không đâu.' Tô Tiểu Tiểu nói,'Lần này phải cảm ơn tẩu, nếu không Đại Hổ, Nhị Hổ, Tiểu Hổ đã phải chịu khổ rồi. Tẩu không cần lo lắng bên phía Nhân Tâm Đường, Tôn chưởng quầy sẽ giải quyết."
Tôn chưởng quầy mà ra tay, người nào bị bắt được nhược điểm còn chưa chắc chắn đâu.
"Vậy là tốt rồi." Dương thị yên lòng,'Xem mấy đứa bé một chút đi, lúc nãy ta thấy bọn họ ngã sấp xuống."
"Ừ." Tô Tiểu Tiểu dẫn ba đứa bé về sân nhà mình.
A Trung và Tào đầu bếp đã ra ngoài mua thức ăn, mấy người Tiểu Vi Tử đang bận việc ở phía trước, vẫn chưa biết hậu viện xảy ra chuyện, nếu không thì Tiểu Vi tử đã xông lên đánh nhau với bọn họ rồi.
Phù lang trung đến xem ba tiểu tử, Tiểu Hổ và Nhị Hổ không bị sao, hai đầu gối Đại Hổ bị xước da.
Phù lang trung hết sức đau lòng.
Đứa bé nhỏ như vậy, té bị thương đau bao nhiêu chứ?
"Để ta làm cho." Hắn ta nói với Tô Tiểu Tiểu.
Có câu nói rất hay, vết thương ở bản thân, nỗi đau ở lòng mẹ, hắn ta sợ Tô Tiểu Tiểu đau lòng.
"Không sao đâu, để ta làm." Tô Tiểu Tiểu cầm tăm bông và povidone đến.
Tiểu Hổ và Nhị Hổ cũng bu lại.
"Đại Phủ, phù phù cho ngươi." Tiểu Hổ phù phù lên đầu gối Đại Hổ. Cậu bé phù phù đầu gối trái, Nhị Hổ phù phù đầu gối phải, mỗi người một bên, phù cả nước bọt vào Đại Hổ.
Đại Hổ cũng được hưởng thụ đãi ngộ của Nhị Cẩu cữu cữu, từ đó quyết định không bao giờ cho Nhị Cẩu cữu cữu phù phù nữa.
Về chuyện xảy ra ngày hôm nay, Tô Tiểu Tiểu vẫn phải dạy dỗ vài câu.
Tuy bọn họ không sai, do đệ đệ của Hồ Bích Vân gây sự trước, nhưng có một số chuyện phải chú ý phương pháp.
Nàng hỏi nghiêm túc: "Các con có nghĩ đến lỡ như đánh không thắng thì làm sao hay không?”
"Chạy!" Tiểu Hổ nói.
Tô Tiểu Tiểu: "..."
Đại Hổ khỏe mạnh, chỉ là bị té trầy chút da mà thôi, cậu bé hết đau rất nhanh, nhảy vèo xuống, lạch bà lạch bạch chạy đi chơi cùng các đệ đệ.
Tô Tiểu Tiểu đến hầu phủ Uy Vũ một chuyến, tái khám cho Cảnh Dịch.
Cảnh Dịch khôi phục tốt, nhiễm trùng ngoài vết thương đã biến mất hoàn toàn, vết thương đang khép lại nhanh chóng, dựa theo tình hình này, qua mấy ngày nữa có thể khỏi hẳn.
"Ta có thể luyện kiếm rồi sao?"
Cảnh Dịch hỏi.
Tô Tiểu Tiểu nghiêm mặt nói: "Không thể! Thương gân động cốt một trăm ngày*, ít nhất ngươi cũng phải nhịn quá tháng này."
* Thương gân động cốt một trăm ngày: một câu tục ngữ Trung Quốc có nghĩa là bệnh về gân cốt không thể khỏi hẳn nếu không điều trị và nghỉ dưỡng trong một trăm ngày
Đứa nhỏ này, vừa hạ sốt đã coi như bản thân chưa từng bị thương sao?
Cảnh Dịch thất vọng: "À."