Chương 841: Chân Tướng Năm Đó 1
Chương 841: Chân Tướng Năm Đó 1Chương 841: Chân Tướng Năm Đó 1
Tô Tiểu Tiểu nói: "Ngài ở hậu cung, không phải là hai tai không nghe chuyện bên ngoài sao."
Bạch Hi Hòa thản nhiên nói: "Nếu ta thật sự không nghe được chuyện bên ngoài thì không biết ta đã sớm chết bao nhiêu lần rồi."
Cũng đúng.
Hoàng cung là nơi ăn thịt người không nhả xương, người đơn giản sống không nổi.
Trừ người có chỗ dựa vững chắc, ví dụ như công chúa Huệ An.
Tô Tiểu Tiểu bình tĩnh nhìn bà ấy: "Vậy ngài thì sao? Ngài có quan hệ gì với chủ nhân nhà này? Đứa nhỏ kia mới mười bốn tuổi, không thể nào là đệ đệ của ngài."
Bắt được nhược điểm, có qua có lại mới không phải lo đối phương bán đứng mình.
Nơi này có một thiếu niên mười bốn tuổi, lông mày có vài phần tương tự với Bạch Hi Hòa.
Bạch Hi Hòa trầm mặc.
Tô Tiểu Tiểu nghiêm mặt nói: "Thứ lỗi cho ta nói thẳng, mười lăm năm trước, Chiêu Dương điện từng chẩn ra một hỉ mạch, đứa nhỏ này vừa khớp tuổi."
Con ngươi Bạch Hi Hòa co rụt lại.
Tô Tiểu Tiểu nói: "Thái hoàng thái hậu, đứa nhỏ năm đó là của Nam Dương Vương sao?"
Tay Bạch Hi Hòa siết chặt lại dưới ống tay áo.
"Không phải."
Bà ấy nói.
"Là của ai?" Tô Tiểu Tiểu hỏi.
Đáy mắt Bạch Hi Hòa hiện lên vẻ giấy giụa.
"Của Cảnh Tuyên Đế." Bạch Hi Hòa đáp.
Tô Tiểu Tiểu ồ lên một tiếng, trâm ngâm suy nghĩ rồi nhìn Bạch Hi Hòa nói: "Hi mạch không phải của ngươi à?”
Bạch Hi Hòa lại giật mình, sững sờ nhìn Tô Tiểu Tiểu.
Tô Tiểu Tiểu nói: "Ta từng nghĩ thời điểm đó chỉ có hai người có can đảm chạm vào ngài, trừ Nam Dương Vương và Cảnh Tuyên Đế thì không có người thứ ba, nhưng Cảnh Tuyên Đế đại khái sẽ không chạm vào ngài, cho nên, hỉ mạch của ngài chỉ có thể là Nam Dương Vương. Ngược lại, nếu hài tử không phải của Nam Dương Vương thì người mang thai chắc chắn không phải là ngài."
Bạch Hi Hòa kinh ngạc, Tô Tiểu Tiểu rất thông minh, bà ấy nhỏ giọng thở dài: "Không sai, là nữ quan thiếp thân của ta." Mười lăm năm trước, Cảnh Tuyên Đế say rượu, mơ màng hồ đồ den Chiêu Dương điện lâm hạnh nữ quan của Bạch Hi Hòa.
Tuy nói toàn bộ nữ nhân trong hoàng cung đều là của hoàng đế, nhưng có hai nơi không được làm ô uế.
Một là Vĩnh Thọ cung của Thái hậu, một là Chiêu Dương điện của Thái hoàng thái hậu.
Nếu Cảnh Tuyên Đế là bạo quân làm theo ý mình thì cấm ky này chẳng có ý nghĩa gì cả, nhưng người ông lập chí làm Minh quân, vậy thì không thể phạm phải loại chuyện hồ đồ này.
Cho nên, Phù thái y phải chết.
Bạch Hi Hòa không chết là vì bà ấy là Thái Hoàng thái hậu, là mảnh vải cuối cùng che đậy hành vi mưu đoạt soán ngôi cháu trai của tiên đế.
Bà ấy phải bình yên vô sự mà tồn tại để bịt miệng quần chúng.
Còn vị nữ quan kia...
Bạch Hi Hòa nói: "Ta từng đến hành cung dưỡng bệnh một năm, mong có thể bảo vệ nàng lặng lẽ sinh con, chỉ tiếc khó sinh, một xác hai mạng."
Vị nữ quan kia là tâm phúc của Bạch Hi Hòa, luôn hầu hạ bà ấy từ khi bà chân ướt chân ráo vào cung, tình cảm chủ tớ thâm hậu, Bạch Hi Hòa thật lòng hy vọng mẹ con họ được bình an.
Bạch Hi thậm chí tìm được cả người nhận nuôi.
Cuối cùng vẫn không chống lại được tạo hóa trêu người.
"Vậy đứa bé này..." Tô Tiểu Tiểu chỉ thiếu niên trong nhà.
Chuyện đã đến nước này, Bạch Hi Hòa không cần giấu diếm nữa.
"Đệ đệ ruột của ta bị phán lưu đày, trước khi đi nhờ ta chăm sóc Yên Chi. Trước đó không lâu, đệ đệ nhờ Quách gia liên lạc với ta, hắn trốn khỏi nơi lưu đày, mai danh ẩn tích ở U Châu, bảo ta nghĩ cách đưa mẫu tử Yên Chi sang đoàn tụ với hắn. Nhưng đứa nhỏ này gần đây luôn sinh bệnh... Chuyện rời kinh cứ kéo dài...'