Chương 843: Cùng Chung Chăn Gối 1
Chương 843: Cùng Chung Chăn Gối 1Chương 843: Cùng Chung Chăn Gối 1
"Ngươi nói cái này hả, không phải bài thuốc gì, mẹ Đại Nha trước kia cũng giống ngươi, mỗi tháng... khụ, hay, hay đau bụng. Chỉ uống nước đường đỏ, nàng ấy ngại ngấy nên ta cho thêm gừng, nàng ấy lại ngại cay nên ta bỏ thêm chút táo đỏ và đậu phộng, thế là nàng ấy bắt đầu thích uống."
Tô Thừa là tên đầu bếp ngu ngốc, có thể nướng khoai lang thành khoai nướng bóng đêm, nhưng trà gừng đường đỏ hầm cho vợ lại có hương vị khiến người ta khó mà quên được.
Tô Tiểu Tiểu và Vệ Đình mua dầu đèn xong về nhà, phát hiện Bạch Hi Hòa thế mà cũng ở đây.
Hai người rất kinh ngạc.
Nhìn bà ấy rồi nhìn sang Tô Thừa bên cạnh.
Tô Thừa nói: "Bạch phu nhân hơi khó chịu, đến nhà tìm con khám bệnh."
Tô Tiểu Tiểu ngửi ngửi: "Cha, cha nấu nước đường đỏ rồi?"
Tô Thừa nói: "Ừ, Bạch phu nhân bà ấy... à, mua dầu đèn về rồi đúng không?"
Ông ôm lấy vò dầu đèn trong tay Vệ Đình rồi quay ngoắt đi không quay đầu lại!
Bạch Hi Hòa thản nhiên nhìn Tô Tiểu Tiểu và Vệ Đình: "Các ngươi... thật ra rất muốn biết quan hệ giữa ta và Nam Dương Vương đúng không? Được, ta kể cho các ngươi nghe."
Vệ Đình đốt đèn dầu, ánh lửa mờ nhạt hắt lên mặt ba người, lúc sáng lúc tối.
Trong nhà chính lặng im không tiếng động.
Bạch Hi Hòa cúi gằm mặt, vẻ mặt điềm đạm mà lạnh lùng.
Tô Tiểu Tiểu không thúc giục bà ấy, nhưng nàng cũng không đợi lâu.
Bạch Hi Hòa nhẹ giọng nói: "Ta và Nam Dương Vương trong sạch, không cần biết các ngươi tin hay không.
Trong phòng lại chìm vào tĩnh lặng.
"Con gái! Ủa? Thắp đèn lên rồi àI!"
Tô Thừa cầm một ngọn đèn dầu đi tới, nhìn ngọn đèn gần như cạn kiệt, nói: "Thôi dùng ngọn này đi, ngọn kia sắp tắt rồi."
Ông đặt ngọn đèn dầu trong tay lên bàn, mang cái đèn trên bàn xuống bếp thêm dầu.
Khúc nhạc đệm nho nhỏ qua đi, không khí trong phòng dường như cũng sinh động hơn chút.
"Ngài đã bao giờ thích Nam Dương Vương chưa?" Không hề quanh co lòng vòng, Tô Tiểu Tiểu thẳng thắn hỏi. Bạch Hi Hòa cười tự giễu: "Thân phận của ta như vậy, có tư cách nói thích ư?"
Từ năm mười ba tuổi vào cung, bà ấy đã biết cả đời này chắc chắn không có duyên với tình yêu.
Có lẽ sớm hơn, ngay cái ngày bà ấy được Quách gia nhận làm con nuôi, vận mệnh của bà đã không còn do bà nắm giữ nữa rồi.
Bà ấy sẽ mù quáng truy cầu những thứ nguy hiểm kia.
Nam Dương Vương có lẽ là vị hôn phu mà nữ tử cả thiên hạ này tha thiết ước mơ, nhưng một người tuyệt tình tuyệt ái như bà, khó mà động tâm với bất kỳ nam nhân nào.
"Bên ngoài đồn đãi, Nam Dương Vương tạo phản vì ta."
Tô Tiểu Tiểu không ngờ bà ấy sẽ chủ động nói đến việc này.
"Nam nhân làm việc, vì sao cứ chụp mũ lên đầu nữ nhân? Nam Dương vương mưu phản có liên quan gì tới ta?”
Bà ấy thản nhiên nói xong, đứng dậy với vẻ mặt dửng dưng như không, dứt khoát quay đầu rời khỏi nhà chính.
Tô Tiểu Tiểu nhìn bóng lưng bà ấy đi về phía hậu viện, lẩm bẩm nói: "Cũng là người đáng thương."
Vệ Đình khó tin nhìn nàng: "Nàng thế mà cũng có ngày đồng cảm với người ta cơ à?"
"Ta đâu phải người lòng dạ sắt đá, ta lương thiện như vậy..."
Hay lắm, đến bản thân Tô Tiểu Tiểu cũng không tự sướng nổi nữa.
Nàng hắng giọng: "Không phải đồng cảm, bà ấy không cần bất kỳ ai đồng cảm cả, ta chỉ cảm thán thôi mà.”
Vệ Đình đi đóng cửa nhà chính.
Tô Tiểu Tiểu nhìn cửa chính nhà chính đóng chặt, lại sang nhìn hậu viện đèn đuốc sáng trưng, bàn tay mũm mim gãi đầu: "Vệ Đình, ta cảm giác có gì đó là lạ."
"Ờ." Vệ Đình không nói cho nàng, cầm đèn dầu đi vào hậu viện.
Tô Tiểu Tiểu đuổi theo hắn.