Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng (Dịch Full)

Chương 838 - Chương 844: Cùng Chung Chăn Gối 2

Chương 844: Cùng Chung Chăn Gối 2 Chương 844: Cùng Chung Chăn Gối 2Chương 844: Cùng Chung Chăn Gối 2

Đi tới đi lui, cửa phòng nàng bị đóng lại kêu cái râm.

Nàng như vừa tỉnh mộng!

Đây là nhà của nàng!

Bạch Hi Hòa vào ởi

Nàng khó tin đi tới trước cửa: "Bạch phu nhân..."

Bạch Hi hòa: "Ta ngủ rồi."

Tô Tiểu Tiểu: Ngươi tới tìm ta không phải để bật mí cho chúng ta biết quan hệ giữa ngươi với Nam Dương Vương sao? Mục đích của ngươi rõ là muốn ở nhời

Bạch Hi Hòa ở phòng Tô Tiểu Tiểu, Tô Tiểu Tiểu đành phải sang phòng Vệ Đình.

"Đám Đại Hổ..." Ý của Vệ Đình rất rõ ràng, ba thằng nhóc con không sang?

Tô Tiểu Tiểu ham hực: "Có bản lĩnh chàng đi gõ cửa phòng Thái Hoàng thái hậu đi!"

Vệ Đình đương nhiên không thể đi gõ rồi.

"Bà ấy từng đến đây rồi?" Hắn hỏi.

Nhìn dáng vẻ quen thuộc của Bạch Hi Hòa là biết đây không phải lân đầu tiên.

Tô Tiểu Tiểu rầu rĩ nói: "Trời xui đất khiến từng ở lại hai hôm, lân thứ hai còn bị công chúa Tĩnh Ninh bắt gặp."

Khóe miệng Vệ Đình co giật: Thời vận của nàng sao lạ quá vậy?

Tô Tiểu Tiểu cảm giác mình bị Bạch Hi Hòa gài, xếp bằng ngồi trên giường ôm gối với vẻ mặt u oán.

Vệ Đình chậm rãi đi tới.

"Làm gì?" Tô Tiểu Tiểu tức giận hỏi.

Vệ Đình thản nhiên nhìn nàng: “Đây là giường của ta, nàng nói ta làm gì?"

Tô Tiểu Tiểu dịch sang một bên.

Vệ Đình tắt đèn dầu, bắt đầu sột soạt cởi quần áo.

Vì không nhìn thấy nên thính giác bị phóng đại vô hạn, tiếng hít thở và tiếng quần áo ma sát, vô hình trung tự mang theo một tia mập mờ.

Cổ họng Tô Tiểu Tiểu bỗng hơi khô khốc, biu môi nói thâm: "Còn tắt đèn cởi quần áo, làm như chưa ai thấy..."

Vệ Đình không nói gì mà trực tiếp cúi người xuống.

Cơ thể mập mạp của Tô Tiểu Tiểu cứng đờ. Vệ Đình đi ngang qua người nàng, từ từ nằm xuống phía trong giường.

— Nàng thích ngủ bên ngoài.

Tưởng sắp bị làm sao, tim đập dồn một trận, kết quả chẳng có gì...

"Hình như nàng rất thất vọng."

Trong bóng tối truyền đến giọng nói giàu từ tính của Vệ Đình.

Hắn nằm thẳng, giọng rất nhẹ.

Tô Tiểu Tiểu nghiêm túc nói: "Là chàng thất vọng mới đúng, ta vốn không muốn chạm vào chàng."

Vệ Đình thản nhiên nhắm mắt lại: "Tốt nhất là vậy."

Tô Tiểu Tiểu đắng lòng trừng mắt nhìn người nào đó một cái, đặt gối xuống rồi tức giận nằm cạnh.

Nàng đưa tay kéo chăn hắn: "Ta không có..."

Bộp.

Hắn tiện tay ném một cái chăn sang, trùm Tô Tiểu Tiểu kín mít.

Tô Tiểu Tiểu kéo chăn xuống, lộ đầu ra, mặt xám như tro tàn rít ra mấy chữ cuối cùng: "... chăn."

Vệ Đình bên kia rất nhanh đã hô hấp đều đều.

Chóp mũi quanh quẩn hơi thở của hắn, Tô Tiểu Tiểu thấy rất dễ ngửi.

Tô Tiểu Tiểu gọi hắn một tiếng: "Vệ Đình."

Không có phản ứng.

Nàng nháy mắt mấy cái, lặng lẽ nhích sang bên cạnh hắn.

Dịch tí.

Dich tí.

Nàng dịch dịch dịch!

Cuối cùng cũng nằm sát cạnh.

Trong bóng tối, nàng mở to đôi mắt đen láy, chớp chớp lúng liếng.

Sau đó nàng lặng lẽ duỗi hai ngón tay, rón ra rón rén mò sang người hắn.

Vút.

Ngón tay nàng nắm lấy góc chăn của hắn.

Khóe môi nàng nhếch lên, nhẹ nhàng kéo một cái.

Ủa?

Giật không ra. Nàng đổi chỗ giật tiếp, vẫn không giật được tí ti.

Người này... bộ đè chăn dưới người sao?

Có cần phải de phòng nàng vậy không?

Làm như nàng sẽ làm gì đó với hắn...

Tô Tiểu Tiểu trợn trắng mắt, quấn chăn bông lăn ra ngoài, cách hắn rất xal

Một lát sau, nàng lại sột soạt lăn về, xốc chăn lên, khuỷu tay đỡ cơ thể, nhìn hắn không chớp mắt.

Không cho nàng chiếm ăn đậu hủ thì nàng càng phải ăn!

Tô Tiểu Tiểu cười xấu xa, rón rén nhích tới gần hắn.

"Muốn bị ném xuống?"

Câu nói lạnh lùng phát ra từ đôi môi mỏng, Tô Tiểu Tiểu giật mình, khuỷu tay trượt một cái, toàn thân ngã xuống người hắn.

Bốp.

Bàn tay thon dài như ngọc của Vệ Đình chuẩn xác ấn lên trán nàng.
Bình Luận (0)
Comment