Chương 855: Tra Rõ Chân Tướng 1
Chương 855: Tra Rõ Chân Tướng 1Chương 855: Tra Rõ Chân Tướng 1
Cảnh Tuyên Đế nằm trên giường trúc trong tẩm cung của Thái hậu, nói là giường trúc nhưng được bố trí vô cùng mềm mại xa hoa, dù sao cũng là nơi Thái hậu trị bệnh.
Nhàn phi vừa vào phòng đã kéo khăn khóc lóc: 'Bệ hạ...
Thái hậu nhướng mày.
Những phi tân còn lại cũng nhao nhao vây quanh, rút khăn bắt đầu lau nước mắt.
Người bình tĩnh nhất là hoàng hậu.
Ánh mắt hoàng hậu quét qua bốn phía, nói với thái hậu: "Mẫu hậu, để người sợ hãi rồi."
Lúc này, chênh lệch giữa hoàng hậu và hậu phi lập tức hiện ra.
Mọi người liên tục khóc lóc lo lắng cho Cảnh Tuyên Đế, chỉ mỗi bà ấy còn lấy đại cục làm trọng, biết hỏi han quan tâm phượng thể của Thái hậu.
"Ai gia không ngại." Thái hậu mệt mỏi nói.
Hoàng hậu lại nhìn Tô Tiểu Tiểu đang đứng trước giường phượng và mấy vị thái y trong tẩm điện, hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Các thái y chỉ biết nhìn nhau.
Lý thái y mở miệng: "Hồi hoàng hậu, thân theo bệ hạ đến bắt mạch bình an cho thái hậu, bệ hạ... uống chút thuốc mỡ do Tô đại phu làm, chỉ một chốc sau miệng phun máu tươi... ngã xuống đất không dậy nổi, nhìn triệu chứng... giống như trúng độc."
"Tô đại phu?" Hoàng hậu nhìn Tô Tiểu Tiểu với ánh mắt nghi ngờ.
Tô Tiểu Tiểu buông tay, vẻ mặt vô tội: "Ta cũng không biết chuyện gì xảy ra."
"Không thử độc à?" Hoàng hậu hỏi.
Câu này rõ là đang hỏi cung nữ thái giám Vĩnh Thọ cung.
Thái giám quản sự nói: "Ngân châm chưa thử ra, Tiểu Hà Tử đã ăn thử, nhưng... nhưng có lẽ là do ăn ít, khi ấy chưa bộc phát, lúc này mới hơi choáng váng."
Hoàng hậu trầm tư nói: "Thế thì không phải là kịch độc."
Nếu là kịch độc, Tiểu Hà Tử sẽ lập tức có phản ứng nghiêm trọng, ngân châm cũng không thử ra.
Vậy vấn đề là, nếu không phải kịch độc, bệ hạ sao lại trở nên như vậy?
"Bệ hạ ăn bao nhiêu?" Hoàng hậu hỏi.
Thái giám quản sự không lên tiếng.
Phúc công công hắng giọng, ngập ngừng nói: 'Ăn... ăn hết... một mình."
Hoàng hậu hỏi: "Bình to cỡ nào?" Phúc công công lặng lẽ ôm bình không ra.
Hoàng hậu nhìn bình thuốc to bằng nửa cái đầu của mình, huyệt thái dương nhảy thình thịch! Muốn ngất xỉu lắm rồi!
Bình thường cướp điểm tâm của Tĩnh Ninh ở Khôn Ninh cung thì thôi, hôm nay đến cả thuốc mỡ cũng không tha ư?
Hoàng hậu suýt không giữ được khí thế mẫu nghi thiên hạ của mình.
Phúc công công thầm hô to oan uổng.
Ông ta cũng muốn khuyên nhưng ai ngờ ông mới chạy tới ngự thiện phòng một chuyến, bệ hạ đã ăn sạch bình thuốc mỡ kia chứ.
Trước nay không phát hiện bệ hạ thích uống thuốc đến vậy đâu!
Hoàng hậu đương nhiên không thể trách Thái hậu.
Bà ấy nhìn Tô Tiểu Tiểu đứng bên cạnh: "Tô đại phu là đại phu, chẳng lẽ không nhắc liều lượng dùng thuốc mỡ cho bệ hạ sao?"
Thái hậu trầm giọng nói: "Nàng đi sắc thuốc cho ai gia."
Hoàng hậu cúi người, khách sáo nói: "Mẫu hậu, ta nghe nói còn có một vị đại phu đến cùng Tô đại phu. Không biết vị đại phu kia hiện đang ở nơi nào?
Thái hậu thản nhiên nói: "Hắn đã đi rồi."
Đệ Nhất Đường mới chỉ có hai đại phu, Phù lang trung châm cứu cho Thái hậu xong là vê ngay.
Thái hậu có ý bảo vệ Đệ Nhất Đường, Hoàng hậu không tiện cưỡng ép.
Huống chi, Tô Tiểu Tiểu còn là bằng hữu của công chúa Tĩnh Ninh.
Nhưng đây là chuyện lớn, ở trước mặt nhiều người như vậy, bà ấy cần điều tra rõ ràng mọi chuyện, cho mọi người một lời giải thích.
Hoàng hậu nghiêm mặt nói: "Tô đại phu, thuốc mỡ là do ngươi tự tay bào chế đúng không?"
Tô Tiểu Tiểu thành thật nói: "Ta nhờ sư phụ ta làm."
Hoàng hậu hơi ngạc nhiên: “Sư phụ ngươi?”
Phúc công công vội nói: “Chính là vị Phù đại phu vừa mới rời đi kia.'
Hoàng hậu lại hỏi: "Thuốc mỡ trị bệnh gì?"