Chương 896: Một Đôi Xấu Xa 1
Chương 896: Một Đôi Xấu Xa 1Chương 896: Một Đôi Xấu Xa 1
Vệ Đình đã xuất gia ở đây, nhưng có điều người ở trong chùa là Vệ Đình giả do thị vệ cải trang.
"Chúng ta đến rồi, lão phu nhân."
Thái giám chưởng sự mở rèm và đỡ Thái Hậu ra khỏi xe.
Chùa Hộ Quốc Long không nằm ở lưng chừng núi như am đường ở Thanh Châu nhưng vẫn phải leo hàng chục bậc thang.
Thái giám nằng nặc muốn cõng bà, Thái Hậu xua tay, trong mắt có chút kích động: "Không cần, ai gia có thể tự đi!"
"Điều này..." Thái giám chưởng sự chần chừ nhìn Tô Tiểu Tiểu đang xuống xe ngựa.
Tô Tiểu Tiểu gật đầu.
"Vâng." Thái giám chưởng sự trả lời, duỗi một cánh tay ra.
Thái Hậu nắm tay hắn ta, leo lên bậc thang từng bước mội.
Chỉ chục bước chân, nhưng đối với bà ấy mà nói, dường như đã đi được mười năm.
"Người vẫn ổn chứ?" Tô Tiểu Tiểu hỏi.
Thái Hậu hít một hơi thật sâu: "Ai gia... không sao, ta vẫn có thể đi được."
Sau khi vào Chùa Hộ Quốc Long, Tô Tiểu Tiểu thoáng nhìn thấy một bóng người ở góc hành lang, không phải Đặng An thì còn có thể là ai.
Đặng An là người hầu của Lăng Vân.
Hắn ta đưa tay ra hiệu cho Tô Tiểu Tiểu.
Tô Tiểu Tiểu hiểu ý, nói với Thái Hậu: "Chúng ta đến phòng thiền trước đi ạ, sau đó sẽ đi thắp đèn trường minh."
Mặc dù Thái Hậu rất nóng lòng muốn thắp đèn trường minh nhưng bà ấy đã kiệt sức nên không từ chối đề nghị của Tô Tiểu Tiểu.
Tô Tiểu Tiểu dìu Thái Hậu đến một căn phòng thiền cuối cùng ở phía Đông.
Một âm thanh ríu rít nhỏ vang lên, Thái Hậu dừng bước.
Tô Tiểu Tiểu mở cửa.
Đập vào mắt là một, hai và ba hạt đậu nhỏ mềm.
Thái Hậu ngây ra.
Ánh mắt bà ấy rơi vào ba chú hổ con trông giống hệt nhau, một dòng máu đột nhiên dâng lên lông ngực bà——
Giọng bà ấy nghẹn ngào. Ba đứa nhỏ này... ba đứa nhỏ...
Tô Tiểu Tiểu nói với Thái Hậu: "Bọn chúng là Đại Hổ, Nhị Hổ và Tiểu Hổ, ngoại tằng tôn của người.
Một câu tằng ngoại tôn*, khiến Thái hậu hoá đá tại chal
*chắt bên ngoại.
Lúc sớm Tô Tiểu Tiểu kể cho Thái hậu nghe chuyện hộ nhân gia lớn kia, bà ấy đã hiểu ra được Vương phủ Nam Dương có người sống sót trở về.
Nhưng người trở về cụ thể là ai, Tô Tiểu Tiểu chưa từng tiết lộ.
Thái hậu đoán thử một lượt từng người trong Vương phủ Nam Dương, nhưng tuyệt đối không ngờ được lại là tằng ngoại tôn của mình.
Còn là ba đứal
"Không phải là một đứa sao?" Bà ấy ngây ngốc hỏi.
Tô Tiểu Tiểu đỡ Thái hậu vào phòng.
"Nô tài sẽ đợi ngoài cửa." Thái giám chưởng sự áp chế xuống sự chấn kinh trong lòng rồi nói.
Tô Tiểu Tiểu đóng cửa phòng lại.
Thái hậu cũng không có cách nào có thể che giấu kích động trong lòng.
Bà ấy gần như run rẩy nắm lấy tay Tô Tiểu Tiểu: "Là... là cốt nhục của ai?"
Tằng ngoại tôn, vậy đó là của Quận chúa, Vương phủ Nam Dương có hai vị Quận chúa một lớn một nhỏ.
Tô Tiểu Tiểu đáp: "Của tiểu Quận chúa."
Hốc mắt Thái hậu cũng ướt rồi: "Là của Mẫn Nhi! Mẫn Nhi... Lân cuối ta gặp nó... Nó cũng có hài tử... Từ nhỏ thân thể nó đã ốm yếu... Không thường hồi kinh."
Chớp mắt một cái, hài tử của Mẫn Nhi cũng đã lớn như vậy rồi.
Thái hậu đã hoàn toàn không còn dáng vẻ tử khí trâm trâm ở hoàng cung nữa, đáy mắt bà ấy sáng lên, ánh sáng của vui mừng dao động như cơn sóng, cũng có ánh sáng của nước mắt do kích động.
Bà ấy run lẩy bẩy đi sang bên đó, trực tiếp quỳ xuống ôm lấy ba đứa hài tử.
Thể lực bà ấy sớm đã không đủ, không ngã xuống đất đã là kỳ tích.
Bà ấy ôm chặt bọn chúng, dường như đang ôm lấy thứ lưu luyến cuối cùng trên cõi đời này của mình.
Lệ nóng tuôn trào, cứ như vòng hạt châu bị đứt dây, tí ta tí tách mà rơi xuống.
Ba đứa nhỏ có hơi ngơ ngác.