Chương 897: Một Đôi Xấu Xa 2
Chương 897: Một Đôi Xấu Xa 2Chương 897: Một Đôi Xấu Xa 2
Bọn chúng chớp chớp đôi mắt to đen láy, không hiểu được vị lão nhân gia gia này bị làm sao.
Tiểu Hổ ngây thơ nói: "Vị thái nãi nãi này, người ôm chặt quá, Tiểu Phủ* không động đậy được nè."
*Đáng lẽ xưng "Tiểu Hổ" nhưng do nói ngọng thành "Tiểu Phủ"
Thái hậu nghe được giọng hài tử, ý thức được mình vừa thất thố, liền lưu luyến mà buông bọn chúng ra.
Bà ấy lấy ra khăn tay lau nước mắt, lần lượt vuốt ve mấy cái má của ba đứa, nghẹn ngào nói: "Có phải tằng ngoại tổ mẫu* làm các con đau không?”
*Bà cố bên ngoại.
Ba đứa lắc lắc đầu.
Đại Hổ nghiêng đầu: "Sao người lại khóc?"
Nhị Hổ cũng hỏi tiếp: "Người rất buồn sao?"
Nước mắt của Thái hậu không kìm được lại rơi xuống.
Bà ấy vừa lau nước mắt, vừa cười nghẹn ngào nói: "Tằng ngoại tổ mẫu không buồn, tằng ngoại tổ mẫu đang rất vui."
Tiểu Hổ gãi gãi đầu hỏi: 'Chằng* ngoại tổ mẫu là chái dì*?"
*Tiểu Hổ còn nhỏ nói ngọng.
Xưng hô mà cậu nghe qua nhiều nhất là thái nãi nãi, đối với xưng hô tằng ngoại tổ mẫu mười phần lạ lãm, không thể hiểu được nó có ý nghĩa gì.
Thái hậu nhất thời cũng không biết nên giải thích thế nào với mấy đứa nhỏ này.
Tô Tiểu Tiểu cất tiếng, nói: "Là người cũng yêu thương các con như thái nãi nãi."
Ba đứa gật gật đầu, ngoan ngoãn gọi tằng ngoại tổ mẫu.
Tim Thái hậu sắp tan chảy rồi.
Không ai có thể tưởng tưởng được bà ấy cực khổ chịu đựng bao nhiêu năm nay, trong một khoảnh khắc, tim bà ấy cuối cùng không còn đau mấy nữa...
Thái hậu xoa đầu ba đứa: "Ngoan, rất ngoan!"
Tô Tiểu Tiểu đỡ Thái hậu đứng lên, ngồi xuống ghế.
Thái hậu nhìn quanh bốn phía: "Mẫn Nhi đâu?”
"Nương, người cũng ngồi đi!" Đại Hổ dời một chiếc ghế đẩu qua, đặt bên cạnh Tô Tiểu Tiểu.
Thái hậu lại thêm một lần ngơ ngác.
Tiểu Hổ cũng kéo ghế đẩu qua: "Nương ngồi của Tiểu Phủ! Không ngồi của Đại Phủ đâu!" - Tiểu Hổ không giờ phút nào là không tranh sủng.
Thái hậu khó bề tưởng tượng mà nhìn sang Tô Tiểu Tiểu.
Tô Tiểu Tiểu không lên tiếng.
Thái hậu trong phút chốc lại hiểu ra.
Trong tim dâng lên bi thương, giọng bà ấy run rẩy nói: "Có phải Mẫn Nhi nó... Nó đã..."
"Vâng" Thần sắc Tô Tiểu Tiểu rất bình tĩnh.
Ba đứa nhỏ chạy sang, chui vào lòng nàng, đòi nàng xoa đầu.
Nàng lần lượt xoa rồi xoa, ba đứa nhỏ vui vẻ mà lắc lư cái đầu!
Nàng nhẹ giọng nói: "Chuyện này nói ra dài dòng, sau khi về cung sẽ giải thích cặn kẽ với Thái hậu"
Thái Hậu đã hiểu tất cả mọi chuyện.
Mẫn Nhi của bà ấy đã không còn nữa.
Lòng bà ấy đau như cắt.
Ba đứa nhỏ đi qua, nghiêm túc nhìn bà ấy.
Đại Hổ hỏi: "Tằng ngoại tổ mẫu, có phải người cũng muốn xoa đầu con không?"
Thái hậu khóc không thành tiếng.
Đại Hổ đem đầu vươn đến trước mặt bà ấy: "Cho người xoa nè, đừng khóc nữa."
Nhị Hổ với Tiểu Hổ cũng vươn đầu để bà ấy xoa.
Thái hậu nhìn ba đứa hài tử dễ thương lại ngoan ngoãn, cũng xem như là thoát được khỏi bi ai cùng tuyệt vọng cùng cực.
Bà ấy xoa rồi xoa ba cái đầu nhỏ tròn trĩnh, hết khóc lại cười: "Được, tằng ngoại tổ mẫu không khóc nữa, không bao giờ khóc nữa."
Ngoài cửa, thái giám chưởng sự cũng lén lút lau đi nước mắt.
Mọi hy vọng của Thái hậu nhiều năm nay đã không còn nữa, nếu không phải Thái Y viện với người trong cung coi sóc cẩn thận, thì bà ấy đã sớm yên nghỉ mộ phần.
Đến nay, có thể xem là có một tia hy vọng.
Đây là ngày vui nhất trong mười mấy năm gần đây của Thái hậu, ngay cả lúc đi thắp đèn trường minh cho cả nhà Nam Dương Vương, cũng không buồn lắm nữa.
Bà ấy nắm tay Đại Hổ cùng Nhị Hổ, nhóc con lười biếng Tiểu Hổ được thái giám chưởng sự bế trong lòng.