Chương 906: Diễn Viên Đình Ca 2
Chương 906: Diễn Viên Đình Ca 2Chương 906: Diễn Viên Đình Ca 2
Tần Thương Lan lạnh lùng cười: "Lời này có lẽ là ta phải nói với Vệ gia các ngươi mới đúng, tiểu tử nhà ngươi ở lại nhà tôn nữ ta không chịu đi, ta thấy cơm mềm này tiểu tử đó ăn rất ngon."
Vệ lão thái quân châm chọc nói: 'À, cũng không biết là ai ở trước mặt bệ hạ, mang Đại Hổ Nhị Hổ Tiểu Hổ qua Minh Lộ, nếu không là vì để cho mấy hài tử nhận tổ quy tông, chắc chắn ta sẽ không đồng ý cái hôn sự này!"
Tần Thương Lan cười nói: "Xem như Tần gia chúng ta cũng hiếm lạ hình như hôm nay tại điện Kim Loan, chính tiểu tử nhà các ngươi đã mở miệng đồng ý, đến ngay cả lời nói của bệ hạ còn chưa dứt câu, không biết tiểu tử này đã gấp gáp đến mức độ nào!"
Vệ lão thái quân nghẹn họng: "Đó, đó còn không phải sợ đêm dài lắm mộng sao?"
Tiểu tử này, không thể dè dặt hơn một chút được sao, đợi bệ hạ nói xong đã chứ?
Làm cho nội tổ mẫu của con thật mất mặt mài
"Ngươi đừng quên, còn có Khâm Thiên Giám."
Cảnh Tuyên Đế bị Thái hậu và Vệ Đình lừa, nên mới không chút đề phòng cho hai người "Tứ hôn”, ông ta là Hoàng đế, đương nhiên sẽ không tự tát vào mặt mình trước mặt mọi người.
Nhưng nếu bát tự của hai người không hợp thì sao?
Cuộc hôn nhân này có lý do hợp lý để hủy bỏ.
"Mười lăm tháng sáu." Tân Thương Lan nói.
"Cái gì?" Vệ lão thái quân ngẩn người ra.
Tần Thương Lan lấy canh thiếp của hai người ra, mặt trên có chữ ông trời tác hợp và thân ấn của Khâm Thiên Giám Chính.
"Ngày hoàng đạo do Khâm Thiên Giám tính toán." Ông ấy nói.
Vệ lão thái quân cầm canh thiếp lên, không thể tưởng tượng nổi nói: "Ngươi... có qua lại với Khâm Thiên Giám sao?"
Chưa từng nghe ai nói qua.
Tần Thương Lan nói: "Nếu như ý của ngươi là tiểu tử bị nhốt trong lao kia, thì đúng vậy."
Giám Chính cũng không còn nhỏ nữa, cùng tuổi với Cảnh Tuyên Đế, cũng chỉ có Tân Thương Lan mới đủ tuổi và có tư cách, để gọi đối phương với một tiếng tiểu tử này.
"Lúc còn trẻ, từng làm một chuyện ngu ngốc, là ta đã bắt hắn về, ta giấu diếm cho hắn."
Vệ lão thái quân khó hiểu.
Công Tôn Giám Chính cả đời thanh tâm quả dục, danh lợi không tranh, vô dục vô cầu, bà ấy không thể nghĩ được rốt cuộc một người như vậy có thể làm ra chuyện ngu ngốc gì. Tần Thương Lan khoe khoang nói: "Tóm lại, không có ta, sẽ không có Công Tôn Giám Chính."
Không có hoàng hậu nào sau này. ...
Tin vui truyền đến với Vệ gia.
Tưởng thị kéo Trần thị, vui vẻ đi đến viện Chử thị.
"Đại tẩu!" Tưởng thị cười chào hỏi,"Nhị tẩu và Tứ tẩu cũng ở đây."
Lý thị mỉm cười: "Ngũ đệ muội, tam đệ muội."
Lam thị cũng gật đầu.
Tưởng thị cười hì hì nói: "Đại tẩu, Nhị tẩu, Tứ tẩu, các ngươi có nghe tin tức gì không? Bệ hạ chỉ hôn Tiểu Thất và Thất đệ muội rồi!"
Lam thị âm dương quái khí nói: "Lan trước không phải còn gọi tên người ta sao? Sao mới một ngày không gặp, đã đổi giọng gọi Thất đệ muội rồi."
Tưởng thị tránh né lời nói của Lam thị: 'Muội... Muội đi kêu Tam tẩu!"
Chắc chắn không phải do bị thịt mua chuộc!
Trần thị sững sờ: “A, a, hình như ta đã từng gọi như vậy."
Chử thị nói: "Ta vừa cho người đi gọi các ngươi, hôn sự của Tiểu Thất đã định, chúng ta định đi thăm nương, định nói tin tức tốt này cho bà ấy biết."
Tưởng thị nhỏ giọng nói thầm: "Nương sẽ vui vẻ với chuyện này sao?"
Lý thị lặng lẽ vỗ tay vào nàng ta, nháy mắt ra hiệu nàng ta câm miệng.
Tưởng thị ho nhẹ một tiếng: "Vậy chúng ta đi thôi!"
Đoàn người kéo nhau tới tiểu biệt viện phía Phủ Tây.
Nơi này cách xa trục trung tâm của quý phủ, gần một vườn cây ăn trái nhỏ, rất yên tĩnh và bình yên.