Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng (Dịch Full)

Chương 922 - Chương 928: Nội Gián Vệ Gia 1

Chương 928: Nội Gián Vệ Gia 1 Chương 928: Nội Gián Vệ Gia 1Chương 928: Nội Gián Vệ Gia 1

Chuyến này Vệ Đình thu hoạch được rất nhiều, không chỉ phá hủy được một sào huyệt của Bạch Liên Giáo, bắt sống hơn hai mươi tên giáo đồ, còn bắt được một tên hộ pháp.

Đây là lần đầu tiên triều đình bắt được loạn đảng Bạch Liên Giáo cấp bậc hộ pháp.

Vào lúc này, Tiêu Độc Nghiệp hoàn toàn không biết chuyện xảy ra với Bạch Liên Giáo.

Hắn ta còn đang vui mừng, bản thân lại có thể kéo dài thời gian của Tần Thương Lan lâu như vậy.

Tính toán canh giờ, hẳn đã đủ rồi.

Tiêu Độc Nghiệp cười một tiếng, nói: "Không còn sớm, ta cũng nên về cung rồi, lão Hộ Quốc Công muốn phóng hỏa đốt núi thì đốt đi."

Tần Thương Lan phong khinh vân đạm nói: 'À, không đốt nữa."

Tiêu Độc Nghiệp không hiểu: "Vì sao?"

Tần Thương Lan: "Không mang lửa."

Tiêu Độc Nghiep:

Tân Thương Lan nói thu binh liền thu binh, ba nghìn ky binh hộ tống Tô Tiểu Tiểu trở lại hẻm Lê Hoa, nếu không phải hơn nửa đêm sợ nhiễu dân, thì sao cũng phải bày ra trận địa đế vương trở về.

Sau đó hộ tống công chúa Huệ An thì đơn giản hơn nhiều.

"Tất cả trở về đi."

Một mình ông ấy, cộng thêm một phu xe của phủ Hộ Quốc Công hộ tống là đủ rồi.

"Thái gia, như vậy thật sự không thành vấn đề sao?" Phu xe hỏi.

Tân Thương Lan trừng hắn ta một cái: "Ngươi biết cái gì? Một lần xuất binh rất đắt!"

Ngươi cho là các tướng sĩ vô công đi theo ra ngoài nổ tung đường phố saol

Không phải phát quân lương saol

Công chúa Huệ An bình an hồi cung.

Bên trong ngự thư phòng, Cảnh Tuyên Đế thở phào nhẹ nhõm, Nhàn phi một đêm không ngủ, ôm nữ nhi mất mà tìm lại được, khóc không kìm được.

"Huệ An... Huệ An của nương..."

Ở trong cung, phi tần không thể tự xưng nương, cũng không thể để hoàng tử, công chúa gọi mình là nương, mẫu thân của chúng chỉ có một, đó chính là hoàng hậu.

Nhưng lúc này, nghiễm nhiên không ai so đo chuyện này.

Cho dù Nhàn phi sắp đặt người ở hậu cung thế nào, lòng với hai đứa con là thật. "Sao con lại thành ra thế này? Có bị ức hiếp hay không?" Nhàn phi ôm nữ nhi chật vật không chịu nổi, búi tóc xốc xếch, trong đầu lướt qua vô số suy đoán mơ hồ.

Huệ An mệt mỏi nói: "Mẫu phi, con mệt mỏi, ngày mai lại nói có được không?"

Nàng ta một người thích cáo trạng như vậy, lúc này một chữ cũng không nói ra, có thể thấy là thật sự kiệt sức.

Nhàn phi vội nói: "Được được được! Mẫu phi mang con về nghỉ. Be hạ..."

Cảnh Tuyên Đế gật đầu.

Ông ta cũng có nhiều chuyện muốn hỏi Huệ An, nhưng Huệ An mệt mỏi đến như vậy, ông ta không đành lòng.

Phúc công công sai người chuẩn bị nhuyễn kiệu, đưa Nhàn phi và công chúa Huệ An về Khải Tường Cung.

Cảnh Tuyên Đế nhìn vê phía Tân Thương Lan một thân chiến giáp thần tướng, thở dài một tiếng, nói: "Đa tạ Tần ái khanh, cứu Huệ An của trẫm về."

Tần Thương Lan chắp tay nói: "Be hạ, chuyện này không phải công lao của thần."

Cảnh Tuyên Đế: "Ồ?"

Tần Thương Lan nghiêm túc nói: "Là tôn nữ của thân một mình lẻn vào hang hổ, cứu công chúa, thần chẳng qua là đi tiếp ứng một phen mà thôi.

Cảnh Tuyên Đế nghi ngờ nhìn ông ấy: "Tôn nữ của ngươi?"

Tần Thương Lan đáp: "Đúng vậy. Tình huống cụ thể, chờ ngày mai công chúa Huệ An tỉnh lại, bệ hạ có thể hỏi ngài ấy."

Cảnh Tuyên Đế đương nhiên muốn hỏi, nhưng Tần Thương Lan có thể nói đến mức này, hơn phân nửa là sự thật.

"Trâm cho là... Nàng là một đại phu."

Tần Thương Lan cười: "Nha đầu này, từ nhỏ gan lớn, lại ở nông thôn theo phụ thân con bé học được chút công phu quyên cước."

Ngoài miệng nói lời khiêm tốn, nhưng kiêu ngạo trong mắt lại không che giấu nổi.
Bình Luận (0)
Comment