Chuong 933: Tranh Sung 3
Chuong 933: Tranh Sung 3Chuong 933: Tranh Sung 3
Lưu Tam Đức khom người tiến vào, hết sức lo sợ hành lễ: "Thái hậu."
Thái hậu không kiên nhẫn nói: "Bớt nói nhảm đi, Nhàn phi bảo ngươi tới làm gì?"
Lưu Tam Đức ngượng ngùng cười một tiếng: "Không phải Nhàn phi nương nương bảo nô tài tới, là... công chúa Huệ An."
Hắn ta nói xong, liếc Tô Tiểu Tiểu một cái,'Công chúa Huệ An thân thể khó chịu, muốn mời Tô đại phu đi Khải Tường Cung một chuyến."
Trình công công hít một hơi khí lạnh, hay lắm, đây là tới cướp đại phu với Thái hậu?
Khải Tường Cung, công chúa Huệ An mặc váy bộ vân xanh nhạt, điểm thêm áo lụa xanh da trời, cả người linh động lại tiên khí, đẹp đến khiến người không thể dời mắt.
Nàng ta ngồi trên giường, chăn khoác tới eo.
"Công chúa, đồ trang sức này không cần đâu? Quá nhiều rồi." Tiểu cung nữ nói.
Chuyện Tiểu Trác Tử xảy ra, Nhàn phi đã đổi lại toàn bộ cung nhân bên cạnh Huệ An, người hôm nay là người mới tới.
"Gương.' Công chúa Huệ An lãnh đạm nói.
Một tiểu cung nữ khác nâng gương đồng tiến lên, công chúa Huệ An soi, mày liễu nhíu lại: "Tháo, tháo, đổi dây cột! Cái này khó coi chết đi được!"
"Vâng." Hai người đang định sửa lại bui tóc cho nàng ta, tiểu thái giám bên ngoài đột nhiên hô lên: "Lưu công công trở lại!"
Công chúa Huệ An vội nhìn một đống đồ trang sức trên chăn, thúc giục: "Nhanh nhanh nhanh! Nhanh lên! Mang hết đi!"
Các cung nữ luống cuống tay chân dọn dẹp đồ đạc.
Công chúa Huệ An đỡ tua rua trên tóc, hai tay ôm ngực, hất cằm, vô cùng kiêu căng nói: "Người có dẫn tới không? Bổn công chúa cũng không phải đại phu nào cũng gặp, nếu không phải đúng lúc thái y viện đi thỉnh mạch bình an cho phụ hoàng, mẫu hậu và các vị mẫu phi, bổn công chúa mới sẽ không để một tiểu nha đầu dân gian trị thương cho bổn công chúa!"
Lời vừa nói xong, không thấy cửa có động tĩnh gì.
Nàng ta lại khẽ khụ một tiếng,'Ngây ra làm gì? Còn không mau tiến vào? Chẳng lẽ muốn bổn công chúa tự mình nghênh ngươi?"
Đối phương tiến vào.
Công chúa Huệ An dư quang liếc thấy một bóng hình xinh đẹp, hai mắt ngước lên trời nói: "Này còn không tệ!"
Nàng ta vươn một bàn tay ngọc cao quý ra: "Bắt mạch đi." "Ta thấy tinh thân của ngươi rất tốt, không cần bắt mạch."
Thanh âm ác ma vang lên trên đỉnh đầu công chúa Huệ An, công chúa Huệ An dọa sợ run lên, suýt nữa ngã xuống giường.
Nàng ta ổn định lại thân thể, không thể tin quay đầu lại: "Sao, sao lại là ngươi?!"
Công chúa Tĩnh Ninh mặt không cảm xúc nói: "Nhìn thấy ra, ngươi rất thất vọng sao?"
Công chúa Huệ An thở phì phò siết chặt nắm đấm: "Nha đầu kia đâu?”
"Nàng có việc, xuất cung rồi."
Công chúa Tĩnh Ninh bảo nàng xuất cung.
Lưu Tam Đức vừa truyền lời xong, cửa cung truyền tin tới: đoàn người Lão Hầu gia và Tô lão phu nhân đã hồi kinh, Tô Mạch đang chờ ở cửa cung.
Còn công chúa Tĩnh Ninh trùng hợp cũng tới Vĩnh Thọ Cung thăm Thái hậu, liên bảo Tô Tiểu Tiểu nhanh trở về đoàn tụ với người nhà.
Công chúa Huệ An tức giận nhảy cẵng lên: "Ngươi cố ý đúng không?"
Công chúa Tĩnh Ninh bốn lạng đẩy ngàn cân, nói: "Không phải vừa rồi ngươi nói sao, thái y viện không có ai mới tìm đại phu dân gian. Đúng lúc, Chu thái y thỉnh mạch bình an cho mẫu hậu ta xong rồi, không bằng để ông ấy chữa trị cho ngươi đi."
"A a ah
Công chúa Huệ An tức đến trợn mang.
Tô Tiểu Tiểu và Tô Mạch trước tiên đến ngõ Lê Hoa đón ba đứa nhỏ, đến Trấn Bắc Hầu phủ thì đã gần trưa.
Một đại gia đình tụ tập trong sân của lão Hầu tước và Tô lão phu nhân, đang bận rộn đếm quà và đặc sản từ Quân Châu mang vê.
Ngày xưa giao thông đi lại rất bất tiện nên Tô lão phu nhân phải mất hơn nửa năm mới về được quê hương.