Chuong 935: Gia Dinh Doan Tu 2
Chuong 935: Gia Dinh Doan Tu 2Chuong 935: Gia Dinh Doan Tu 2
"Ai nha!" Đào Thị buông tay Tô Tiểu Tiểu ra, bước nhanh về phía ba đứa nhỏ.
Bà ấy nhéo mặt từng đứa một.
Thật maml
Ba đứa nhỏ ngượng ngùng cúi đầu.
Đào Thị thấy dễ thương muốn xiu.
Bà ấy sinh được năm người con trai, không đứa nào dễ thương đến thết
Thực sự muốn nhét năm đứa đó vào bụng mình đẻ lại.
Đôi mắt Đào Thị sáng lên: "Các ngươi chính là Đại Hổ, NHị Hổ, Tiểu Hổ?"
Ba đứa trẻ đồng thanh lên tiếng "Dì."
Đào Thị giật mình một lúc, sau đó dùng khăn tay che miệng lại, cười nói: "Ta không phải dì, ta cũng không trẻ tuổi như vậy, ta là bá tổ mẫu của các ngươi."
Ba đứa nhỏ: "Dì."
Mặt Đào Thị đỏ bừng.
Khóe miệng Tô Tiểu Tiểu giật giật.
Đào Thị được bảo dưỡng tốt, gia đình hòa thuận, tính tình vui vẻ, tự nhiên trông trẻ hơn so với người cùng lứa tuổi.
Nhưng Tô Thừa cũng còn trẻ tuổi, lũ trẻ đều gọi ông là gia gia, không biết ai đã học được kỹ năng nịnh nọt này mà cứ kêu di dì?
Ba cậu bé thoát khỏi bàn tay của Tô Mạch và thị vệ, trong một giây biến thành một thân sĩ nhỏ, đi ra ngoài hái ba bông hoa xinh đẹp tặng cho Đào Thị.
Đào Thị cười đến tận mang tai, toàn thân nhẹ bang, tựa như đám mây trôi bông bềnh trên trời.
Ở cửa, hai thiếu niên mặc tuyết sam trố mắt nghẹn họng nhìn cảnh tượng này.
Một người trong đó thản nhiên nói: "Có nên nhắc mẫu thân rằng đó là hoa mẫu đơn bà mua năm nghìn lượng bạc không? Lần trước ta vô ý làm rơi một chiếc lá, bà đuổi theo đánh ta nguyên một con đường...
Sau khi gặp Đào Thị, các Tiểu Đậu Đinh đi đến chào Tô lão phu nhân, gọi "Lão thái thái",'Lão thái thái" khiến trái tim Tô lão phu nhân cũng tan chảy.
Lần này bà ấy trở vê nhà mẹ của mình, chị dâu ruột của bà ấy đã ôm mấy đứa chắt, nhưng anh em một người so với một người không he nóng nảy, bà ấy muốn mấy đứa nhỏ đến điên lên được.
Nhắc đến cháu mình, bà ấy nhìn về phía cửa: "Này, hai tên nhóc thỏ nhỏ đó đi đâu rồi?" Tiểu Hổ nghiêng đầu hỏi: "Thỏ nhỏ có phải sờ được không?"
Tô lão phu nhân run rẩy, vội vàng nói: "Lão thái thái nói sai rồi, là biểu cữu! Tứ biểu cữu và ngũ biểu cữu!"
Tiểu Hổ tiêu hóa cẩn thận và nói: "Ô”"
Lúc này Tô Mạch dẫn theo hai đứa em trai đi tới, đối với ba đứa nhỏ nói: "Tứ biểu cữu và ngũ biểu cữu đều ở đây."
Tiểu Hổ chào hỏi: "Thằng nhóc thỏ nhỏ!"
Tô Huyên: "...
Tô Ly: ”....
Tô Tiểu Tiểu cuối cùng đã gặp được lão tứ và lão ngũ mà Tô Mạch đề cập, lão Ngũ năm nay mười bảy, lão Tứ năm nay mười chín.
Lão Tứ Tô Huyên là một mỹ nam tử an tĩnh, tướng mạo giống Đào Thị.
Lão Ngũ Tô Ly là hỗn thế ma vương ở Tô gia, lớn lên giống Tô Uyên, nhưng tính tình thì thua kém cả trăm lẻ tám ngàn dặm, thuộc vê dạng ba ngày không đánh có thể leo lên lật mái nhà.
Hắn ta mới bỏ chạy mấy ngày trước đã bị lão hầu gia bắt lại, khóe miệng vẫn còn xanh.
Hắn ta bình tĩnh đến bên cạnh Tô Tiểu Tiểu, giả bộ như lơ đãng run một cái, một con rắn nhỏ trượt xuống dưới chân Tô Tiểu Tiểu.
Tô Tiểu Tiểu bình tĩnh liếc nhìn con rắn nhỏ, tiếp tục uống trà.
Miệng Tô Ly mở rộng.
Phải không?
Lá gan lớn thế à?
Hắn ta ở Quận Châu dọa mấy người muội ở Quách gia, mấy nàng ấy đều khóc hết.
Hắn ta bắt lại con rắn nhỏ, bỏ vào tay áo, thản nhiên nói: "Là em trai ngươi đã lấy đi danh ngạch Quốc Tử Giám của ta à?"
Tô Tiểu Tiểu dừng một chút: "Hình như có chuyện như vậy."
Tô Ly dứt khoát đưa tay vê phía Tô Tiểu Tiểu.
Tô Tiểu Tiểu khó hiểu: "Làm gì?"
Tô Ly hăm dọa: "Hạn ngạch không còn, ta phải tự mình đi thi, không đỗ thì phải bị lão gia tử trừng phạt! Ngươi không cho là thi đậu Quốc Tử Giám rất dễ dàng chứ? Rất hao tổn tinh thân đấy! Nể tình chúng ta là thân thích, một trăm lượng!"