Chương 960: Kết Quả Giám Định Kết Quả 2
Chương 960: Kết Quả Giám Định Kết Quả 2Chương 960: Kết Quả Giám Định Kết Quả 2
Tô Tiểu Tiểu trở lại phòng mình, đóng cửa cái râm, lấy ra sợi tóc mò được từ trên người Vệ Đình.
Lúc này phòng thuốc hiếm khi không làm khó nàng, để cho nàng đi vào một cách suôn sẻ.
Kỳ thật Tô Tiểu Tiểu đã dần dần hiểu ra một số quy luật, chỉ cân chữa trị cho càng nhiều bệnh nhân thì cơ hội vào phòng thuốc cũng theo đó mà tăng lên.
Tô Tiểu Tiểu mang tóc của hai người đi làm giám định.
Trong lúc chờ đợi kết quả, nàng đột nhiên nảy ra ý tưởng, nếu đẩy cửa phòng thuốc ra, liệu nàng có được trở lại thế giới ban đầu không.
Tô Tiểu Tiểu bước nhanh về phía cửa lớn.
Nhưng khi nàng vừa đẩy ra, trước mắt nhoáng lên một cái, nàng ra khỏi phòng thuốc.
Nàng nhìn căn phòng quen thuộc, thở dài.
Xem ra là không thể quay vê.
Nửa canh giờ sau, trên bàn của Tô Tiểu Tiểu xuất hiện một phần kết quả giám định.
Két két.
Cửa phòng bị đẩy ra.
Úy Trì Tu đi vào.
'Sao lại là ngươi?"
Tô Tiểu Tiểu buồn bực.
Người này gần đây lắc lư trước mặt mình hơi nhiều.
Úy Trì Tu cất bước đi tới, ngồi trên cái ghế ở đối diện nàng: "Này, vừa rồi ngươi đi điều tra Vệ phu nhân đúng không?”
Tô Tiểu Tiểu cảnh giác nhìn hắn ta: "Ngươi theo dõi ta?"
Úy Trì Tu ngụy biện: "Ta theo dõi ngươi làm gì? Ta... chỉ về Vệ gia một chuyến thôi."
Tô Tiểu Tiểu đập bàn, hung hăng nói: "Còn nói không theo dõi!"
Úy Trì Tu chột dạ rụt cổ lại: "Được rồi được rồi, ta theo dõi, ta chỉ tò mò ngươi đột nhiên tới Vệ gia làm cái gì? Ta rảnh đến độ mốc meo cả người rồi, bí quá nên mới tìm chút việc cho mình làm. Nhưng tại sao ngươi lại đi điều tra Vệ phu nhân? Chẳng lẽ ngươi nghi ngờ Vệ phu nhân là nội gián của Vệ gia sao?"
Tô Tiểu Tiểu nghiêm túc nói: "Ta chưa bao giờ nói thế."
Úy Trì Tu trầm ngâm suy nghĩ: 'Nhắc mới nhớ, thái độ của Vệ phu nhân với đại nhân đúng là rất đáng nghi. Trên đời có người mẹ nào lại lạnh lùng với con trai mình như vậy? Có lúc ta còn nghi ngờ đại nhân có phải là con ruột của bà ta hay không."
"Đúng vậy." Tô Tiểu Tiểu nói.
"Cái gì?" Úy Trì Tu sửng sốt.
Tô Tiểu Tiểu nhìn kết quả giám định trên bàn: "Bà ta là mẹ ruột của Vệ Đình, đó là sự thật."
Lúc chạng vạng, kinh thành mưa rơi tí tách.
Lúc ra ngoài, Vệ Đình không cầm ô, quần áo ướt đẫm mưa xuân, trong lòng ôm một cái sọt nhỏ, tay áo rộng che chắn kín mít.
"Thiếu gia, ngài về rồi à?"
Gã sai vặt gác cửa đang định hành lễ thì Vệ Đình đã vội vàng đi qua trước mặt hắn ta.
Gã sai vặt không hiểu ra sao, nhưng đột nhiên nhớ tới chuyện gì, chợt hiểu ngay.
Vệ Đình dâm mưa đi vào phủ đệ Tây viện.
Mưa nặng hạt hơn, sắc trời dân đen như mực.
Vệ Đình cẩn thận che chở hoa cỏ trong lòng, đưa tay gõ cửa sân.
Người mở cửa là Bình Nhi.
Bình Nhi mặc áo tơi, bị mưa to tat đến độ gần như không mở nổi mắt: "Thiếu gia, sao ngài lại đến đây?"
"Ta hái vài đóa hoa cho nương.' Vệ Đình nói,Nương có đây không?”
Bình Nhi quay đầu nhìn lại, nói với Vệ Đình: "Phu nhân đang nghỉ ngơi, thiếu gia giao đồ cho nô tỳ đi."
“Còn sớm như vậy...
Vệ Đình lẩm bẩm.
Một tia thất vọng vô thức thoáng qua mắt hắn.
Đơn giản vì lần này không khác gì những năm trước.
"Thiếu gia?" Bình Nhi nhìn hắn.
Vệ Đình từ từ đưa giỏ hoa trong tay ra: "Ta chờ ngoài này một lát, nếu nương tỉnh, nhớ gọi ta."
Bình Nhi muốn nói lại thôi, nhận lấy hoa rồi khép cửa viện lại.
Mưa càng lúc càng nặng hạt, lộp độp đập vào mái hiên và mặt đất, bắn lên bọt nước cao ba thước.
Bình Nhi ôm hoa bị mưa tạt ướt vào phòng, áy náy nói: "Lúc thiếu gia mang đến đây, sọt hoa không dính một giọt nước mưa nào, nô tỳ mới ôm một lát... mà đã ướt hết rồi..."